Editor: dzitconlonton
Bây giờ là tháng 7, thời điểm nóng nhất trong năm, so với Thiếu Lương, Lũng huyện mát mẻ hơn nhiều, nhưng trên đường phố vẫn có thể thấy một số trẻ em chỉ mặc quần lót, chạy nhảy tung tăng. Về đến nhà đã là hoàng hôn, hoàng hôn nhuộm đỏ một nửa bầu trời, hầu hết mọi người đang nấu bữa tối, trời không có gió, khói bếp bốc lên một đường thẳng, lượn lờ lan vào không khí.
Đi trong ngõ nhỏ, hai bên là tường đất loang lổ, mũi ngửi thấy mùi khói khét của những quả bắp cháy.
Mọi thứ đều quá quen thuộc.
Tiết Duyên nắm tay A Lê, dẫn nàng vòng qua một vũng nước nhỏ phía trước, có lẽ cách đây không lâu nơi này cũng đã từng mưa, xung quanh vũng nước hơi lầy lội, phía trên có rất nhiều con muỗi nhỏ đang bay. Có lẽ vì muốn về quê hương, A Lê nhìn thấy cửa viện gần trong gang tấc, sự phấn khích ban đầu dần nguội lạnh, thay vào đó là sự sợ hãi.
Nàng hơi sợ Phùng thị sẽ thất vọng.
A Lê đứng lại, ngón tay nàng túm lấy vạt áo, luống cuống nhìn Tiết Duyên, không dám đi về phía trước.
Tiết Duyên cụp mắt, cười sờ sờ hai má nàng, hỏi, "Sao vậy, không phải nàng rất nhớ nội sao?"
Bây giờ họ không cần phải viết, miễn là Tiết Duyên nói từ từ thì A Lê có thể phân biệt được những gì chàng nói từ đôi môi của chàng. Nàng gật đầu, lại nói, "Nhưng..."
Tiết Duyên che môi nàng, nói, "Nhưng nhị cái gì, nội gặp lại nàng nhất định cũng sẽ rất vui đấy, đợi lát nữa về đến nhà, nàng đừng cứ ngơ ngác, nhớ gọi nội đấy."
A Lê chớp mắt mấy cái, lại nói, "Nhưng mà..."
Tiết Duyên "chậc" một tiếng, búng gáy nàng một cái, "Không cho phép nhưng nhị." Chàng nhét tay nải vào lòng A Lê, rồi vòng ra sau lưng nàng, đặt hai tay lên vai nàng, đẩy A Lê đi về phía trước. Ven đường có tiểu hài tử nhìn thấy tư thế kỳ quái như vậy của bọn họ, cùng vây quanh cười ha ha, tâm trạng Tiết Duyên sung sướng, vươn ngón tay ra phía trước khều khều cằm A Lê, chọc cho nàng cười lên.
Trước cửa nhà Tiết gia có một khoảng đất trống rộng một bước, Phùng thị rải vài hạt giống hoa hồng, vốn không ôm hy vọng chúng nó có thể sống sót nhưng bây giờ có vẻ như chúng đang phát triển rất tốt. Từng đoá hoa màu đỏ thẫm, dáng vẻ kiều diễm ướt át, phú quý mà hạnh phúc. Cửa viện mở hé, gà vịt ở đi lung tung trong sân.
Bây giờ là thời điểm tốt, có nhiều hạt cỏ trên mặt đất, A Lê nhìn những con gà mái mập mạp, cảm thấy chúng nó hình như mập hơn rất nhiều so với lúc nàng đi.
Phùng thị ngồi xổm ở cửa phòng bếp, đang rửa rau hẹ, A Hoàng ngoan ngoãn ngồi xổm bên chân bà, đầu cứ gặm củ cải từng chút một. A Lê đứng ở bên ngoài tường rào, không nói gì mà nhìn hết mọi thứ, bỗng nhiên cảm thấy đáy lòng vừa chua vừa đau, bọn họ chỉ đi được hai tháng, nhưng nàng lại cảm thấy giống như đã rời khỏi nhà một hai năm. Phùng thị trông có vẻ già hơn so với lúc đó, tóc bạc hai bên thái dương hình như nhiều hơn, ngay cả đường cong của lưng cũng cong hơn một chút.
A Lê nghĩ, mấy ngày bọn họ vắng mặt, nội nhất định rất cô đơn.
Bà không hề nhận ra có người đang tiến vào, vẫn đang chà xát bùn trên rễ rau hẹ, vừa vỡ vụn nói chuyện với A Hoàng.
Phùng thị nói, "Thỏ con à, mày nói xem, khi nào hai đứa nhỏ mới về đây? Đi khoảng thời gian dài như vậy, mỗi ngày ta ngủ không ngon giấc, nhớ bọn họ quá, sợ bọn họ xảy ra chuyện gì."
Bà thở dài, lại nói, "Tiết Duyên tính tình xấu xa, làm việc lại dựa theo cảm xúc, ta chỉ sợ đến lúc đó thằng bé không kiềm được tính tình của mình, rồi sẽ gây họa. Cũng không biết bệnh của A Lê có tốt hơn chưa, Tiết Duyên đối xử với con bé có được không, bạc có đủ tiêu không. Chắc chắn là không đủ rồi, ít tiền như thế, đi đường còn khó nữa là, nếu biết sớm, ta sẽ đi tìm người ta mượn một ít, người ta hay nói nhà nghèo nhiều ngã, hai đứa còn nhỏ chưa làm nên chuyện, không có tiền thì làm sao mà làm được."
A Hoàng không gặm củ cải nữa, ngửa đầu nghe Phùng thị nói, Phùng thị véo lỗ tai nó, cuối cùng cũng nở nụ cười. Bà vớt rau hẹ ra, giũ nước trên đó, xoay người đi vào nhà bếp. A Lê đỏ mắt đứng tại chỗ, mãi cho đến khi bị Tiết Duyên hận sắt không rèn thành thép nhéo hai má nàng thì nàng mới lấy lại tinh thần, cúi đầu gọi một câu, "Nội."
Phùng thị dừng lại, bà nhíu mày, nhìn trái nhìn phải, cảm thấy hình như mình bị ảo giác, không để ý nữa, lại cất bước đi về phía trước.
A Lê cất tiếng, lại gọi một câu, "Nội." Nàng mím môi, cố nén không khóc, nói, "Nội, chúng con về rồi."
Phùng thị cứng ngắc quay đầu lại, khoảnh khắc bà nhìn thấy bóng dáng của họ dưới ánh hoàng hôn, tay buông lỏng, tất cả rau hẹ đều rơi trên mặt đất. A Hoàng bị rau hẹ che đầu, nó mờ mịt lắc lắc đầu, theo tầm mắt Phùng thị nhìn qua, đột nhiên phát ra một tiếng "chít" ngắn ngủi, chạy về phía A Lê. Nó hiện tại đã mập như quả bóng, nhảy còn không cao bằng khi còn bé, sau khi tung người nhảy lên thì trực tiếp đụng phải đầu gối của Tiết Duyên, sau đó bị bắn trở về rồi ngã trên mặt đất.
Tiết Duyên ôm nó lên, đau đớn sờ sờ đầu nó, A Hoàng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, thở hổn hển.
A Lê lau mắt, chạy về phía Phùng thị, nhào vào trong ngực bà, Phùng thị không thể tin nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi, "A Lê chúng ta thật sự đã trở về rồi sao?"
A Lê không nghe thấy, nhưng có thể nhận thấy lồng ngực bà rung rung, nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt Phùng thị, khóc nói, "Nội, con rất nhớ bà."
Khóe mắt của Phùng thị cũng ươn ướt, tay bà vuốt ve gáy A Lê, lặp đi lặp lại nói, "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."
Tiết Duyên cũng đi tới, cười với Phùng thị, "Nội, sao bà không hỏi ta?"
Phùng thị ôm A Lê vào lòng, đánh giá Tiết Duyên, nói, "Sao lại đen thế?" Tiết Duyên dừng lại, theo bản năng giơ tay sờ sờ mặt mình, Phùng thị cười rộ lên, lại nói, "Dù Tiết Tứ nhi nhà chúng ta như thế nào cũng đẹp, đen cũng rất đẹp."
WordPress:
Tiết Duyên rốt cục cũng hài lòng một chút.
Phùng thị kéo tay A Lê không chịu buông, cũng không có tâm tư nhặt rau hẹ trên mặt đất lên, kéo nàng đi vào phòng, miệng nói, "Để cho nội nhìn kỹ nào."
Trời đã tối, Tiết Duyên kẹp A Hoàng vào khuỷu tay, tay còn lại đi tìm ngọn nến. Cách bài trí trong phòng không thay đổi chút nào, chàng không cần suy nghĩ liền lấy được nến và đá lửa từ tầng dưới cùng, cảm giác quen thuộc và thân thiết giống như bọn họ chưa từng rời đi.
Tiết Duyên liếm liếm môi, đốt nến lên. Ánh đèn vàng le lói soi sáng cả căn phòng, A Lê và Phùng thị ngồi đối mặt ở mép giường, mắt đỏ hồng cười, Phùng thị dùng khăn tay thấm vào khóe mắt, do dự một hồi lâu, mới cẩn thận hỏi, "Lỗ tai A Lê. Con vẫn còn nghe ta nói đúng không?"
Nụ cười của A Lê từ từ dập tắt, nhưng nàng sợ Phùng thị đau buồn, nên lại cong môi, lắc đầu.
Phùng thị cảm thấy chua xót trong lòng, hốc mắt lại ửng hồng, A Lê lắc lắc cổ tay bà, cười nói, "Không sao đâu, nội, con có thể hiểu được bà đang nói gì. Bà thấy đấy, không phải con chẳng khác gì người bình thường cả sao?"
Phùng thị vốn cảm thấy khó chịu, nhưng nhìn thấy A Lê tươi cười, trong lòng cũng dần dần biến mất. Điều bà sợ nhất chính là A Lê khổ sở, nhưng hiện tại nếu A Lê có thể dùng một tâm trạng tốt để đối mặt với nó, thì Phùng thị liền có dũng khí.
Bà âu yếm vén mái tóc vụn của nàng rơi xuống bên má ra sau tai, nhẹ giọng nói, "Chờ sau này chúng ta có tiền, chúng ta lại đi tìm đại phu tốt hơn để trị nhé."
A Lê gật đầu, cong mắt nói "Dạ được".
Phùng thị vốn định xào đĩa rau hẹ để ăn, nhưng Tiết Duyên và A Lê đã về, trong lòng bà cảm thấy rất vui, rồi đi cắt chút hẹ, làm một bánh sủi cảo nhân trứng gà. Thật lâu sau, cả gia đình cuối cùng cũng có thể quây quần bên có thể tụ tập ở giường đặt gần lò sưởi ăn một bữa cơm, rau hẹ có mùi nặng, sau khi mở nắp ra thì rất nhanh đã bay khắp phòng, Tiết Duyên cầm một cái chày ngồi một bên giã tỏi, A Lê không thích ăn tỏi, chỉ cần nhúng vào chút dấm là có thể ăn một ngụm rất thơm.
Trong bữa ăn không thể tránh khỏi nói về chuyện đi ra ngoài, Phùng thị vẫn lo chi phí đi đường của bọn họ không đủ, biết được Tiết Duyên còn mang về hơn bốn mươi lượng bạc, kinh ngạc đến mức miệng không khép lại được. Tiết Duyên không nói dối bà, nói thật chuyện ở phường Vĩnh Lợi, Phùng thị nghe xong thì sợ hãi một hồi, dặn dò ngàn vạn lần sau này tuyệt đối không được đến những nơi như vậy nữa. Tiết Duyên thành khẩn đồng ý, Phùng thị biết chàng không phải là người không giữ lời hứa, sau đó lẩm bẩm vài câu, rồi bỏ qua việc này.
Dù sao, họ có thể trở về nhà một cách suôn sẻ và an toàn, và có rất nhiều tiền, đó là một chuyện đáng mừng.
Phùng thị gắp sủi cảo, hỏi, "Vậy con muốn lấy tiền này làm cái gì?"
Tiết Duyên Đáp, "Chuẩn bị giao lưu buôn bán một cửa hàng ở mặt tiền, làm một công việc đứng đắn."
Phùng thị gật đầu đồng ý, lại nói, "Làm cái gì?"
Tiết Duyên cắn một nhánh tỏi, nói, "Vẫn chưa nghĩ kỹ, ta sẽ đi dạo xung quanh, rồi sau đó sẽ cân nhắc."
Phùng thị cười, "Con có dự định là tốt rồi, con là trụ cột trong nhà, chúng ta đều tin tưởng con, làm gì cũng sẽ ủng hộ con."
Nghe vậy, Tiết Duyên nghiêng đầu nhìn về phía A Lê, vừa rồi bọn họ nói chuyện A Lê vẫn có nhìn, hiện tại thấy Tiết Duyên đang nhìn nàng, trong nháy mắt liền hiểu được ý của chàng, phồng má gật đầu. Nàng nuốt hết đồ trong miệng xuống, rất nghiêm túc nói với Tiết Duyên, "Nội nói đúng."
Tiết Duyên cười rộ lên, xoa tóc nàng.
Phùng thị thông cảm cho bọn họ đi thuyền xe mệt nhọc, sau khi ăn xong cũng không lôi kéo bọn họ nói thêm gì nữa, thúc giục hai người tắm rửa rồi đi ngủ. Mấy ngày bọn họ không có ở đây, Phùng thị thường xuyên tới quét dọn, thường xuyên lấy đệm trên giường ra phơi nắng, A Lê ngồi lên, đệm vẫn mềm, có một mùi hương mới. A Hoàng được nàng tắm rửa sạch sẽ, sau khi lau khô lông nó càng xù lên giống như một quả bóng, lười biếng nằm sấp trên chăn, để cho A Lê dùng ngón tay chải lông cho nó.
Tiết Duyên cởi trần đi ra, dựa vào một bên cột, vừa lau tóc vừa vui vẻ nhìn bọn họ, cuối cùng xách cổ A Hoàng ném nó vào trong giỏ cuối giường đất, còn mình nằm bên cạnh A Lê. Trên mặt A Lê nở nụ cười, hai tay khép lại đặt ở bên gối, có hai lúm đồng tiền nhàn nhạt và ngọt ngào, Tiết Duyên ăn tủy biết vị, vừa đến buổi tối liền không kiềm được mà động tay động chân với nàng, kéo mặt tiến lại gần hôn nàng.
[1] Ăn tủy biết vị: Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.
A Lê đưa tay đẩy chàng ra, cúi đầu nói, "Chàng có thể cách ta hơi xa một chút được không."
Tiết Duyên nhướng mày hỏi, "Vì sao?" Chàng duỗi cánh tay mình qua, mặt dày kề sát vào dưới mũi A Lê, lười biếng nói, "Nàng ngửi đi, ta thơm mà."
A Lê phồng miệng, quay đầu nói, "Ta không nghe thấy."
Tiết Duyên liền tiến đến trước mặt nàng, nói, "Thật sự rất thơm, không tin nàng đến hôn ta đi." Chàng rất nghiện chọc A Lê, một tay nhẹ nhàng che mắt nàng, sau đó hôn lên gò má nàng, chóp mũi, rồi đến trước mắt, trình tự hỗn loạn không có quy tắc. A Lê muốn trốn đi, nhưng lại không biết tiếp theo chàng sẽ hôn nàng ở đâu, ngứa ngáy cười không ngừng.
Náo loạn một hồi lâu, Tiết Duyên rốt cục cũng chịu dừng tay, chàng cảm thấy tiếc A Lê mệt, cũng không làm chuyện gì khác, chỉ để cho nàng gối lên khuỷu tay mình, nói một câu "Ngủ đi." Rồi sau đó tắt đèn.
Lần này ngủ rất ngon, lúc A Lê tỉnh lại, trời đã sáng, gối bên cạnh cũng đã nguội lạnh.
Nàng vội vàng đứng dậy xuống đất, mặc y phục rồi rửa mặt, Phùng thị nghe thấy tiếng động trong phòng sau đó đẩy cửa tiến vào, hỏi, "Sao không ngủ nữa đi?"
A Lê cười nói, "Ngủ đủ rồi ạ." Nàng thò đầu nhìn ra ngoài sân, không thấy bóng dáng của Tiết Duyên đâu, nghi hoặc hỏi, "Nội, Tiết Duyên đâu rồi?"
Phùng thị nói, "Đi tìm vị Hồ công tử huyện lệnh gia kia rồi."
——————–
Đôi lời từ tác giả:
Thật ra thì, Tiểu Hồ là tên bị ép làm trò cười a ha ha
Tui vẫn còn nhớ chương mà hắn xuất hiện đấy, biểu hiện rất giống một nhân vật phản diện, còn có cục cưng để lại tin nhắn nói, "Hồ An, ngươi là một tiện nhân!"
—-
Tui quên mất thời gian của nộp bản thảo, tui ngu quá, tui có tội, tui... Chùi ui!