Editor: dzitconlonton
A Lê dán sát vào bên người Tiết Duyên, có thể nghe thấy tiếng rắc rắc khi các khớp ngón tay của chàng bị siết chặt. Nàng áp lưng vào ngực Tiết Duyên, có thể chạm vào nhiệt độ cơ thể chàng qua vải mỏng, nó rất nóng, A Lê lẩm bẩm gọi một câu, "Tiết Duyên..."
Bên cạnh có một thanh sắt đập mạnh vào bức tường đất phía sau, đất đá lẫn cỏ dại rơi xuống đất, lạnh lùng nói, "Con mẹ nó đừng ở đây nói nhảm, các huynh đệ lên!"
Trong nháy mắt, giống như bị một viên đá ném vào tổ ong, hơn mười người ô ô xông lên, A Lê nhắm chặt mắt, tay nắm chặt cánh tay của Tiết Duyên không dám buông ra. Những đám ô hợp đó đến với nhau chỉ vì tiền và rượu, ngoài miệng thì nói cho đã, thực tế cũng chẳng có mấy thủ đoạn gì, mặc dù Tiết Duyên sinh ra trong văn nhân thế gia, nhưng thuở nhỏ hiếu động lại thích võ, vì vậy Tiết Chi Dần đã thỉnh không ít võ môn dũng tướng đến dạy chàng tập, nếu chàng làm thật, ở một nơi nhỏ bé như Lũng huyện này, không ai là đối thủ của chàng.
Tiết Duyên tay không chắn A Lê ở sau lưng, những người ở cả hai nhào tới, chàng đạp tường tung người nhảy lên, khuỷu tay đánh trúng xương gò má của người phía trước, chân trái đạp trúng ngực người sau, hai người kia kêu rên rồi ngã xuống, còn khiến ba người ngã theo. Những người còn lại thấy trận đấu không có lợi gì, cũng bất chấp cái gọi là giang hồ đạo nghĩa, cùng xông lên, Tiết Duyên đoạt được thanh sắt trong tay một người, hạ gục bốn người bằng nó, cổ tay chàng chuyển động, chỉ ung dung thôi cũng có thể kéo ra một bông hoa, gậy ở trong tay chàng dường như có sinh mệnh, nhảy tới nhảy lui mà chỉ thở dốc mấy lần, người ngã trên mặt đất một đống, còn có những người đang đứng xách vũ khí, hai mặt nhìn nhau không dám tiến về phía trước.
Hầu Tài Lương tức giận đạp người đứng cuối một cước, quát, "Lên đi!"
Giống như một đám gà vịt bị ép lên kệ, đại đa số bước chân di chuyển của những người này đầy nôn nóng và bất an, cũng không dám làm gì, cho đến khi người đầu tiên lại hô một câu, "Các huynh đệ lên, làm tốt thì sẽ đi theo Hầu gia đến nha môn làm việc!"
Ngay sau đó, đám người đó lại gào thét và lao lên như thể bị lấy huyết gà. Trong lúc nhất thời, trong ngõ hẹp chỉ nghe thấy tiếng gậy va chạm, bụi bay mù mịt, tràn đầy mùi tanh nhàn nhạt như có như không.
Tiết Duyên mặc một bộ bạch y, dưới ánh trăng lạnh lẽo, cả người như không được thở, A Lê nhìn thấy đáy mắt chàng ửng đỏ, là bị giết đỏ mắt cả mắt rồi. Nhưng dù sao đối phương người nhiều thế mạnh, bên cạnh chàng lại có gánh nặng, dần dần cũng rơi vào thế hạ phong, không địch lại bọn chúng. Vào thời điểm cuối cùng, Tiết Duyên bị ép đến góc tường, những người ban đầu ngã xuống cũng đã đứng lên, hừ hừ hà hà đến trước mặt chàng thể hiện oai phong, nói, "Sao thế, vừa rồi không phải làm ầm lên lắm mà, sao giờ lại bị đánh thế?"
A Lê dựa lưng vào tường, trước người là cánh tay của Tiết Duyên, bị mắc kẹt trong một thế giới nhỏ bé, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn. Tất cả những gì vừa xảy ra với nàng đều quá xa lạ, trở tay không kịp, nàng giống như một con thỏ sợ hãi, chỉ vì không muốn gây thêm phiền phức cho Tiết Duyên mà cố gắng bình tĩnh.
Những người đó cười đủ rồi, gậy gộc đều rơi xuống như mưa, Tiết Duyên xoay người chuyển hướng về phía A Lê, sau lưng ra ngoài, khi da thịt khi bị đánh vang lên tiếng nặng nề, chàng đặt tay lên hông A Lê, cắn chặt răng không nói một tiếng.
A Lê nhìn thấy mồ hôi chàng rơi từ dưới trán xuống, khóc lóc gọi tên chàng, nàng cảm thấy sợ hãi, nhưng càng hoảng sợ hơn nữa nếu Tiết Duyên thật sự xảy ra chuyện gì, đưa tay vòng qua lưng chàng, muốn che cho chàng nhưng vô ích, nàng bị Tiết Duyên nắm chặt cổ tay về, quát, "Ngươi thành thật một chút cho lão tử!"
A Lê lại không kìm được nước mắt nữa, ào ào rơi xuống, khàn giọng nói, "Tiết Duyên..."
Tiết Duyên nhắm chặt mắt, trên trán nổi lên gân xanh, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói, "Người bị đánh là ta, ngươi khóc cái gì."
A Lê che môi lắc đầu, vừa khóc vừa kêu, "Đừng đánh, đừng đánh!"
Tiết Duyên kêu lên một tiếng đau đớn, áp sát vào gò má A Lê, cắn răng nói, "Câm miệng lại."
Tiết Duyên luôn như vậy, quật cường như con trâu đực, vĩnh viễn không chịu thua, A Lê hiện tại thậm chí không biết nên khen chàng là một nam nhân có xương cốt khỏe, hay là nên tức giận chàng không hiểu chuyện xấu, không biết co biết duỗi.
Mái tóc dài của nàng vốn búi thành búi tóc, dùng một cây trâm trúc buộc ở sau đầu, hiện tại phần lớn đã xõa ra, sợi tóc lòa xoà và bết vào hai gò má, cây trâm đã rơi ra ngoài một đoạn rất dài, lung lay sắp đổ, Tiết Duyên nhìn chằm chằm vào cây trâm kiểu hoa đỗ quyên kia hồi lâu, trong mắt chàng là cảm xúc khó hiểu.
Không biết qua bao lâu, Hầu Tài Lương cuối cùng cũng vỗ tay, nói, "Được rồi được rồi, đừng thô bạo nữa, xem Tiết tứ gia chúng ta bị bắt nạt thành bộ dạng gì rồi này." Đám lâu la kia cười rộ lên, la hét cười đùa lui ra phía sau, để lại vị trí cho Hầu Tài Lương, hắn chắp tay đi qua, ngón tay gõ vào xương bả vai của Tiết Duyên, cười nói, "Ngươi cũng đừng sửng sốt, nếu ngươi bồi thường thì ta đã thả ngươi đi rồi."
Tiết Duyên lướt đầu lưỡi qua hàm trên, chợt híp mắt nở nụ cười, chàng cao hơn Hầu Tài Lương một khúc, hơi nghiêng người về phía trước nhìn vào mắt hắn, gằn từng chữ nói, "Ta bồi thường mẹ ngươi có được không?"
Nụ cười của Hầu Tài Lương dần tắt, một lúc lâu sau mới hừ ra một hơi, "Tiết Duyên à Tiết Duyên, đã đến tình trạng bây giờ rồi mà sao ngươi vẫn ngu dốt thế, nếu ngươi nhất định phải ăn rượu phạt, vậy ta cũng không thể không phạt."
Giọng nói của Tiết Duyên thản nhiên, "Ngươi phạt cái gì?"
Ngón tay của Hầu Tài Lương nắm lấy xương quạt đã trắng bệch, hắn miễn cưỡng nhếch môi, hỏi, "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì."
"Ta muốn nói..." Tiết Duyên cười nhẹ, "Hầu Tài Lương, lão tử là tổ tông ngươi đó."
Dứt lời, Hầu Tài Lương hoàn toàn nổi giận, hắn giận dữ quát một tiếng, ném quạt định đấm Tiết Duyên, Tiết Duyên hơi nghiêng người né tránh, rồi bất ngờ rút cây trâm trúc trên tóc A Lê, nắm trong lòng bàn tay đâm thẳng về phía gò má của Hầu Tài Lương. Mọi chuyện xảy ra nhanh như chớp, đám tiểu lâu la kia căn bản còn chưa kịp phản ứng, Tiết Duyên đã ấn cổ Hầu Tài Lương vào vách tường, cây trâm trúc sắc nhọn cọ vào da hắn, rồi đóng đinh vào trong tường đất.
Khói bụi nổi lên bốn phía, máu chảy dài trên cằm Hầu Tài Lương, hắn khẽ há miệng, yết hầu lăn lên lăn xuống, nhưng không thể nói một lời.
Cánh tay của Tiết Duyên nằm ngang dưới cổ hắn, dùng lực ép hắn ngẩng đầu lên, nói, "Không phải muốn ta bồi thường cho ngươi sao, cho dù lão tử bồi thường, ngươi có mua nổi cái mạng sống rẻ mạt này của ngươi sao?"
Cảm giác bị đè lên yết hầu thật khó chịu, nhất là khi đối phương là một kẻ điên thậm chí không cần mạng sống, Hầu Tài Lương nhìn ánh mắt của Tiết Duyên, thật sự có một loại sợ hãi sắp chết. Hắn thở hổn hển nói, "Tứ nhi, lần này, là mấy ca ca uống quá chén làm bậy, nể tình ngày xưa, đệ thả ca ca đi đi."
"Có thể đó." Tiết Duyên cười, "Nhưng ngươi phải bảo mấy con chó của ngươi tránh xa ta một chút, tốt nhất cả đời này cũng đừng đụng trúng ta nữa, nếu không, đừng trách ta giết người phóng hỏa, tay không lưu tình!"
Hầu Tài Lương nắm chặt thành quyền nói, "Đệ yên tâm."
Tiết Duyên nghiêng mặt, liếc nhìn đám lính tôm cua cá chép đang nhe răng nanh múa vuốt cách đây không lâu, nói: "Cút đi!"
Đám lâu la hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ, không biết phải làm thế nào cho phải, Hầu Tài Lương nhận thấy lực chống lên yết hầu tăng thêm, khàn giọng rống lên, "Cút hết đi!"
Có tiếng bước chân, có người đánh mất gậy giữa đường, đen kịt giống như một con rắn trong đêm. Nhưng sau vài lần thở dốc, con hẻm náo nhiệt vừa rồi lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại ba người, Tiết Duyên nhéo nhéo xương ngón tay, âm thanh răng rắc vang lên trong đêm yên tĩnh hết sức rõ ràng, chàng chậm rãi buông lỏng tay kiềm chế Hầu Tài Lương, nói với A Lê, "Về nhà."
Nắp hộp thức ăn bị ném ra ngoài rất xa, A Lê chạy tới nhặt lên, dùng tay áo lau, ôm vào lòng. Bánh táo bên trong đã vương vãi khắp nơi, nàng liếc mắt, chợt cảm thấy tâm can đau như bị tay xoắn lại, không phải vì đồ ăn bị đạp hư, mà là vì Tiết Duyên.
Rõ ràng vẫn là gương mặt quen thuộc với đường nét rõ ràng, vẫn là bộ dạng lười nhác thản nhiên ấy, nhưng A Lê nhìn chàng, lại cảm thấy vô cùng vô lực.
Nàng lấy mu bàn tay lau khóe mắt, đuổi theo bên cạnh chàng, "Đến đây."
Tiết Duyên cụp mắt nhìn nàng, nhìn thấy đuôi mắt nàng đỏ ửng thì sửng sốt một chút, chàng mím môi, dụi ngón cái vào mắt A Lê, cũng không nói gì.
Trên đoạn đường về nhà, Tiết Duyên vẫn nắm chặt cổ tay A Lê, A Lê cảm thấy xương nàng sắp gãy.
—
Lúc về đến nhà, mặt trăng đã lên cao giữa trời, Phùng thị thắp một ngọn đèn nhỏ ở trong phòng để thêu thùa may vá, ngóng chờ bọn họ trở về. A Lê gấp một cành dương ven đường, búi tóc lại lần nữa, sau đó đến bờ sông rửa mặt, Tiết Duyên bảo vệ nàng rất tốt, ngoại trừ y phục hơi nhăn, căn bản không thể nhìn ra chuyện gì đã xảy ra vừa rồi. Nàng che cho Tiết Duyên muốn chàng vào phòng, sau đó mới đi vào phòng Phùng thị.
Gặp lại nàng, Phùng thị hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm, bà xuống giường đất, vội vàng đi rót cho A Lê một chén trà ấm, nói, "Hai người các con quá không hiểu chuyện, trễ như vậy mới chịu về nhà, có phải muốn nội chết mới chịu à?"
Hai tay A Lê cầm chén, nhấp một ngụm, nói: "Chúng con đi tìm cá ở con sông nhỏ ở thành phía tây."
Đây là lời ngụy biện mà nàng nghĩ ra trên đường trở về, Phùng thị đã lớn tuổi rồi lại lo lắng, nên có thể giấu diếm sự tình cũng được. A Lê thở dài trong lòng, khi đối mặt với Phùng thị, nàng càng hoảng sợ hơn so với mười mấy năm trước cộng lại.
Nghe vậy, Phùng thị sửng sốt, "Mò cá? Mò cá gì vậy?"
A Lê cúi thấp cổ xuống, "Tiết Duyên nói bây giờ cá chép tươi ngon, lúc chàng tan học ngay khi trời vừa tối, nên chúng con đi luôn."
Phùng thị tức giận vỗ bàn, rồi đi vòng quanh phòng hai lần, rồi mới nói, "Tối nay, đi mò cá gì? Cũng đâu phải là tiểu hài tử năm sáu tuổi gì đâu, sao làm việc mất não như vậy. Nếu xảy ra sơ suất gì đó, như chết đuối, con muốn nội sống thế nào hả!"
A Lê cắn môi, nhẹ giọng nói, "Nội, chúng con biết sai rồi, lần sau sẽ không làm nữa."
Ngày thường nàng luôn ngoan ngoãn, trong lòng Phùng thị cũng biết được, việc này không phải là chủ ý của A Lê, hiện tại thấy nàng nước mắt chảy dài, trong lòng cho dù có oán giận trách mắng nhiều hơn đi chăng nữa, lời đến đầu lưỡi cũng không thể nói ra. Bà há miệng, cuối cùng vẫn thở phào nhẹ nhõm, nói, "Thôi thôi, trở về là tốt rồi, chỉ về sau không được như vậy nữa."
A Lê liên tục gật đầu, "Không dám nữa đâu ạ."
Phùng thị vỗ vỗ vai nàng, chợt nhớ tới cái gì đó, lại hỏi, "Tiết Duyên đâu?"
A Lê lau chóp mũi, đem lý do trong lòng quen thuộc nói ra, "Lúc chàng trở về thì té ngã, đập trúng đầu, con vừa mới đỡ chàng về ngủ. Nội đừng nóng vội, lau một ít rượu thuốc là được rồi, không có gì đáng ngại đâu ạ."
Phùng thị nhíu mày, kéo áo khoác nói, "Ta đi xem nó một chút."
A Lê vội vàng ngăn lại, "Nội, người nghỉ ngơi trước đi, chàng ngủ rồi, đừng làm ồn với chàng."
Phùng thị dừng chân, lại thở dài, nói, "Ai! Không lo, không lo ah!"
A Lê vuốt ve mép chén, cảm thấy trong mắt chát, cố nén mới không khóc trước mặt Phùng thị.
Phùng thị không phải là người tính tình chết, A Lê nói như vậy, nàng liền thôi, trực tiếp đi vào trong cái hộp nhỏ của Kháng đầu lấy ra một cái túi vải, lại bọc vào trong ngực A Lê, nói, "Bên trong té ngã rượu cùng kim sáng phấn tất cả đều có, cầm về lau cho hắn, lại hảo hảo dưỡng, không đến mấy ngày là tốt rồi. Ngươi cũng mệt mỏi, đừng giày vò nữa, mau trở về nghỉ ngơi đi. "
A Lê cúi đầu nói, "Nội, người cũng đi ngủ sớm một chút, sáng mai con sẽ nấu cơm."
Phùng thị khoát tay áo, "Đi đi."
Bình lọ trong gói dính chặt vào nhau, đập vào nhau kêu leng keng, A Lê ôm đống đồ đó vén rèm bông đi vào sân, nhìn thấy Tiết Duyên đã thắp đèn trong phòng. Nàng ngửa đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời, nửa ẩn nửa hiện sau đám mây, tản ra ánh sáng trong suốt.
Trong phòng, Tiết Duyên cởi áo, đang trần truồng ngồi trên ghế, ngón tay đan vào tóc, đầu vùi xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.
——————–
Tác giả muốn nói:
Chậc chậc chậc, thật sự là hai chương bạo lực dữ hen. Tiểu Tiết sau này ngươi phải hiểu chuyện một chút, không nên lúc nào cũng đánh nhau với người ta nha.
Về phần ngược hay không ngược... ta Lý Điềm Tịch viết văn, ngược quá hả?