Cận Dương bịt mũi lại, cả người dán chặt vào góc thang máy.
Cái bóng gần như đã hòa vào với hắn ta lại không kìm nén nổi.
Nó ngọ nguậy định tiến tới gần đứa trẻ sơ sinh kia, đưa trẻ mở to đôi mắt trong sáng, đầu tiên là ê ê a a, sau đó "Oa" một tiếng khóc toáng lên.
Mẹ đứa trẻ vội vàng khe khẽ an ủi con mình, "Ơi, ơi", rồi lại xem có phải con bé đã ướt tã rồi không, có phải nằm mãi khó chịu hay không, rồi ngẩng đầu nhìn cha đưa bé, nói: "Anh xem, con bé như thế này là thế nào? Lúc nãy đi công viên còn vui lắm mà."
Cha đứa trẻ cúi người xuống nhìn con gái, mỉm cười dỗ cô bé: "À, cục cưng của chúng ta là đang giận dỗi đây mà, phải không nào?"
Đứa trẻ sơ sinh được cha mẹ quan tâm liền yên lòng, nhưng cô bé vẫn đang khóc. Trước mắt cô bé, tất cả những thứ dơ bẩn đều không ẩn nấp nổi, cơ mà cô bé không nói được, chỉ có thể khóc toáng lên, đạp chân đuổi thứ đen xì kia cách xa cô bé một chút.
Bóng ma kia biến hóa ra năm ngón tay, đầu ngón tay vừa dài vừa nhọn, sắp vuốt lên mặt đứa trẻ.
A Kiều liếc nhìn bóng ma một cái, cô hắt xì thật to, "A xì" một cái, khiến tất cả mọi người trên thang máy đều giật mình.
Mẹ đứa bé vội vã kéo nắp xe nôi lên, che cho đứa bé, liếc nhìn A Kiều đầy vẻ bất mãn, sợ con mình bị lây bệnh.
Cánh tay ma lại rụt về.
Bởi vì có chuyện này, một nhà ba người ra khỏi thang máy trước. Rõ ràng là chưa đến tầng của bọn họ nhưng họ sợ con gái mình bị lây cúm, lại đoán rằng thang máy quá nhiều người, đứa bé sẽ không chịu nổi.
Cha cô bé nảo: "Mẹ ôm con nhé, để bố đẩy xe."
Đứa bé vừa ra khỏi thang máy đã nín khóc bật cười, ê a tiếng trẻ con đáp lại cha mình, khiến người nghe không thể nào không bật cười thành tiếng.
Ba người nhà kia vừa ra khỏi thang máy, Cận Dương đã thả tay đang che mũi xuống.
Nhưng trong thang máy vẫn còn mùi vị của bọn họ, hương sữa đặc trưng trên người trẻ con, thứ này kích thích thần kinh hắn ta hơn bất cứ hương vị hạnh phúc nào.
Hắn ta hít một hơi thật sâu, vừa hưởng thụ lại vừa tra tấn.
Văn Hiểu Yến hỏi hắn ta đầy vẻ quan tâm: "Làm sao thế? Khó chịu à?"
Cận Dương lại gắn nụ cười tươi lên mặt: "Không đâu, mũi tôi hơi khó chịu, sợ sẽ lây bệnh cho em bé.", vừa nói vừa cười ngượng ngùng.
Văn Hiểu Yến càng có cảm tình với hắn ta, cảm thấy đến sức khỏe của em bé hàng xóm mà hắn ta cũng quan tâm như vậy, là một người rất chu đáo, con trai ở tuổi của hắn ta thật khó mà được như thế.
Hơn nữa, Văn Hiểu Yến liếc nhìn A Kiều đang đứng ở phía bên kia thang máy, từ đầu đến cuối Cận Dương vẫn chưa nhìn cô.
Vốn Văn Hiểu Yến cho rằng làn da của mình đã đẹp lắm rồi, lúc nhìn thấy cô gái kia mới biết được thế nào gọi là da như mỡ đông, hơn nữa trông cô ấy lại còn xinh đẹp như thế nữa.
Cô gái xinh đẹp như vậy lại không hề khiến Cận Dương chú ý, Văn Hiểu Yến nghĩ đến biểu cảm ngượng ngùng của Cận Dương khi đối mặt với mình, trong lòng chợt có cảm giác thỏa mãn kì lạ.
Khi nãy hứng thú tình dục của Cận Dương tăng vọt, ở Văn Hiểu Yến còn có rất nhiều đặc điểm kích thích dục vọng của hắn ta.
Ví dụ như dáng người đẹp đẽ cất giấu đằng sau bộ đồ kín đáo của cô ta, ví dụ như nốt ruồi nơi khóe mắt của cô ta sáng lên quyến rũ dưới ánh đèn mờ, mãi cho đến khi nãy, hắn ta vẫn muốn nếm thử xem sao.
Nhưng sau khi ngửi thấy mùi sữa trên người mẹ đứa bé, Văn Hiểu Yến có vẻ nhạt nhẽo vô vị.
Thậm chí đến "cái bóng" của hắn ta cũng bình tĩnh hẳn, không hề giương nanh múa vuốt nữa, trở nên giống một cái bóng bình thường, dán chặt vào người Cận Dương.
Qua khóe mắt, A Kiều nhìn thấy "cái bóng" của Cận Dương bắt đầu hòa vào làm một với hắn ta, bắt đầu từ gót chân, dần dần trùng hẳn vào người Cận Dương.
A Kiều chớp chớp mắt, cô không biết yêu ma quỷ quái mà cũng có thể cướp đoạt linh hồn của người khác, chiếm lấy cơ thể người khác, đến cả ma cũng khó mà ám vào người cơ mà.
Ma ám vào người, trừ phi cả ba ngọn linh hỏa trên người người này đều tắt cả, hồn phách yếu ớt thì mới được, thứ ma quỷ nhãi nhép này vậy mà cũng có khả năng này.
Cận Dương không hề chú ý đến A Kiều, hắn ta chỉ có hứng thú với những người khiến hắn ta "ngửi thấy mùi vị hạnh phúc" thôi, ở A Kiều không có loại mùi hương đó.
Sáng nay hắn ta thể hiện ra như vậy chỉ là để chọc tức Hạng Vân Độc thôi, nhưng tên cảnh sát này bình tĩnh hơn hắn ta tưởng nhiều. Vậy mà hôm nay không hề xuất hiện, để một cảnh sát trẻ tới thẩm tra hắn ta.
Bọn họ mà cũng dám xem thường hắn ta.
Cận Dương cố kiềm chế cảm xúc của chính mình, hắn ta không thể làm gì vào đúng lúc này, cảnh sát nhất định đang theo dõi hắn ta, hắn ta ám chỉ nhiều như thế, nếu như bọn họ còn chưa phát hiện được thì hắn ta quá thất vọng rồi.
"Tinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, Cận Dương đưa Văn Hiểu Yến về nhà, A Kiều chậm chạm đi ra sau, bóng đen kia vẫn nghiêm chỉnh, cúi đầu đi thẳng, thoạt nhìn đầy vẻ nhàm chán, xem ra nó và chủ nhân của nó cũng sẽ chẳng làm gì Văn Hiểu Yến.
Nhà Cận Dương vô cùng gọn gàng sạch sẽ, không có rác cũng chẳng bụi, Văn Hiểu Yến vừa vào đã cười: "Cậu chỉ sống một mình mà dọn dẹp sạch sẽ vậy à?"
Cận Dương mỉm cười, rót cho cô ta một cốc nước, lấy một cuốn tiểu thuyết mà hắn ta đã viết ra, bảo Văn Hiểu Yến đọc cho hắn ta nghe.
Tuy hắn ta đã không còn hứng thú tình dục nhưng hắn không thể quấy nhiễu con mồi của hắn ta, có lẽ "Ả Mèo" không phải là lựa chọn hay lắm, hẳn là hắn phải chọn một trong "Hai Gã Thỏ Song Sinh" mới được.
"Hai Gã Thỏ" ầm ĩ kia cũng khiến hắn ta rất có hứng thú, bọn họ từng tới căn hộ 1804. Điều này khiến hắn ta ngạc nhiên nhưng lại cũng vui mừng, hắn ta mong càng có nhiều người tới chiến trường của hắn ta càng càng tốt.
Lúc chạng vạng, Cận Dương tiễn Văn Hiểu Yến về.
Văn Hiểu Yến đọc cuốn sách chưa phát hành của hắn ta,《 Búp bê cầu nắng 》, sau đó lại đọc một đoạn sách cũ. Tuy Cận Dương không còn hứng thú tình dục với cô ta nữa nhưng lại thích nghe Văn Hiểu Yến kể chuyện.
Hắn ta lôi từng cuốn sách của hắn ta ra, chọn những chương hắn ta hài lòng nhất rồi đưa cho Văn Hiểu Yến đọc.
Văn Hiểu Yến rất tán thưởng tài năng của hắn ta. Trước khi ra về, cô ta đứng cạnh cửa sổ, đột nhiên hỏi hắn ta: "Dường như cậu rất thích số ba đúng không? Cũng rất thích búp bê cầu nắng."
Ở đoạn cao trào của tất cả những cuốn sách của hắn ta, số nạn nhân đều là ba hoặc là bội số của ba, còn hung thủ, sau khi giết bọn họ, đều sẽ treo búp bê cầu nắng.
"Đây là một kiểu tổng kết tư liệu sáng tác đúng không?" Văn Hiểu Yến càng nói càng cảm thấy thú vị, "Tôi biết có vài tác giả sẽ làm thế, lấy tác phẩm đã thành hình nhưng chưa đủ độ của mình ra, thay đổi chi tiết để tạo ra một câu chuyện đầy đủ chi tiết hơn."
Văn Hiểu Yến cũng là người đam mê tiểu thuyết kinh dị. Nếu không phải do thích những thứ này, cô ta cũng sẽ không kể những chuyện ma đó trên diễn đàn.
Ai ngờ người vốn vẫn luôn mỉm cười ôn hòa đến mức hơi yếu ớt như Cận Dương lại lập tức thay đổi sắc mặt.
Hắn khẽ hỏi: "Gì cơ?"
Mấy tiếng bên nhau khi nãy đã khiến Văn Hiểu Yến hạ thấp cảnh giác, cô ta đưa ra góc nhìn của mình về sách của hắn ta: "Chính là cuốn sách đầu tiên ấy, 《 Căn nhà số 04 》, tuy xây dựng bối cảnh, không khí truyện rất thành công nhưng thủ pháp giết người vẫn rất mơ hồ, thô sơ, so với những cuốn sách sau đó của cậu."
Cận Dương không cười, hắn ta ngẩng đầu, ngón tay trong túi quần cũng run lên: "Đó là tác phẩm tôi hài lòng nhất."
Văn Hiểu Yến thấy hắn ta chợt trở nên nghiêm túc, mỉm cười: "Tôi biết, cuốn sách này vô cùng có sức sống, nhưng thủ pháp giết người thì tôi không hiểu lắm, hung thủ bị linh hồn ác khống chế mà được sao?"
Môi Cận Dương cũng bắt đầu run rẩy, cái bóng yên lặng cả một buổi chiều của hắn ta đột nhiên dài hẳn ra, hắn ta vốn chỉ cao hơn Văn Hiểu Yến một chút, nhưng cái bóng kia đã gần như bao phủ lên cả hai người.
"Chị muốn xem thử không?" Cận Dương hỏi cô ta.
"Tôi..."
Tiếng đập cửa bên ngoài cắt ngang lời Văn Hiểu Yến.
Tiếng nói vọng từ ngoài vào: "Ship đồ ăn!"
Tay Cận Dương ổn định lại, hắn ta mở cửa, nói với cậu trai bên ngoài: "Tôi không gọi ship đồ ăn."
Người giao đồ ăn cúi đầu nhìn hóa đơn: "Phòng số 04 mà."
"Tôi không gọi ship đồ ăn." Cận Dương lại đeo "chiếc mặt nạ" tươi cười lên.
Cách một cánh cửa, A Kiều đắc ý cười trộn, bật điện thoại lên, nói với người giao đồ ăn là cô ghi sai địa chỉ, đưa sang khu nhà bên cạnh mới đúng.
Văn Hiểu Yến và cậu trai giao đồ ăn đi vào thang máy với nhau, ra khỏi nhà Cận Dương. Cận Dương nhìn cô ta đi vào thang máy, cửa thang máy từ từ khép lại, hắn ta quay về phòng, vào phòng tắm tắm rửa.
Đối diện với chính mình trong gương, hắn thất thần.
Không ghi lại thủ pháp giết người một cách tỉ mỉ là bởi ký ức của hắn ta đã trở nên mơ hồ, hắn ta không nhớ bản thân mình đã làm những gì, nhưng hắn ta cực kỳ nhớ rõ cái loại khoái cảm đó.
Cận Dương nhắm mắt lại, đắm chìm trong suy nghĩ, tưởng tượng ra bản thân mình cầm dao, cắt đứt cổ hỏng một đám "búp bê cầu nắng", hắn ta say mê nhắm mắt lại, múa may hai tay trước gương như một người chỉ huy dàn nhạc.
Cận Dương trong gương mở mắt ra, "hắn ta" nghiêng đầu, hoàn toàn giống hệt như ngoài ngoài gương. "Hắn ta" nhếch môi cười, chui từ trong gương ra, chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi Cận Dương, nghiêng trái nghiêng phải quan sát hắn ta, hé miệng ra trước mặt bản thể của chính mình, giống như sắp nuốt cả hắn ta vào bụng.
Cận Dương lại nghĩ tới cả nhà ba người kia, đứa con được cưng chiều, người cha hiền hậu, người mẹ dịu dàng. Con bé còn chưa lớn mà đã hạnh phúc như vậy.
Cận Dương mở bừng mắt, cái bóng kia lập tức chui về trong gương, biến mình thành dáng vẻ giống Cận Dương như đúc.
Đáng tiếc thật, hắn ta nghĩ thầm, nếu như chẳng phải cảnh sát đang theo dõi hắn ta, hắn ta lại có thể làm "búp bê cầu nắng" thêm lần nữa, sửa lại khuyết điểm lần trước, khi lại kỹ càng, viết trong sách của hắn ta.
Ánh mắt hắn ta đầy vẻ hung ác nham hiểm, nghĩ đến cái phân tích khiến hắn ta khó chịu của Văn Hiểu Yến, hắn ta sẽ cho cô ta biết thủ pháp thô sơ là như thế nào.
Lúc Hạng Vân Độc về nhà, A Kiều vẫn chưa về, anh gọi điện hỏi cô ở đâu, cô đáp: "Em còn ở trường mà."
"Ở đâu?" Hạng Vân Độc trầm giọng hỏi.
"Ở trường mà." A Kiều cười trả lời.
"Rốt cuộc là ở đâu?" Hạng Vân Độc thở dài, nén cười hỏi cô, chắc chắn là cô đã lại trốn học đi chơi rồi.
A Kiều cầm chặt di động, nghi hoặc nhìn xung quanh, chẳng lẽ chỉ qua tiếng nói chuyện mà Hạng Vân Độc đã biết cô ở đâu à? Cô nghĩ ngợi rồi ngoan ngoãn nói địa chỉ ra.
Hạng Vân Độc vừa nghe xong đã cao giọng: "Em ở đâu cơ? Em ở đó làm gì?" Gân xanh trên trán nảy lên, nghiến răng nghiến lợi, "Anh tới ngay đây."
A Kiều đã tới khu nổi tiếng nhất của Giang Thành, cả con phố này toàn là tiệm cắt tóc gội đầu massage các kiểu. Mở ra là bị bắt đóng cửa, đóng xong lại mở ra, bị bắt thì đóng lại, xong đâu đó lại mở ra.
Hạng Vân Độc hùng hổ đi vào khu vực này, mấy người trông chừng trên đường thấy anh tới vội vàng đi báo tin, sợ cảnh sát lại tới kiểm tra.
A Kiều ở ngay trên đường. Cô đã đi dọc con phố này mấy lượt, cứ thấy sương đen tà niệm trên người ai là lại túm lấy, tập hợp chúng nó thành một đám, chuẩn bị để dành để nhét vào nhà Cận Dương, "tẩm bổ" cho cái thứ to đùng trên người hắn ta một chút, chờ đến lúc hắn ta không kiềm chế nổi, lại đi gây án thì chỉ việc bắt lấy là xong!
Lúc Hạng Vân Độc tới nơi, thấy cô đi tới đi lui, đi tới đi lui, bị người khác dòm ngó, gần như là tức chết rồi.