Chiều chứ!
Editor: Iris N
Hạng Vân Độc trong trạng thái tự sa ngã khiến A Kiều không dám làm liều.
Nhưng cô cũng không muốn đi xa, nhỡ đâu tự nhiên cô biến mất thì làm sao?
Bởi vậy A Kiều tựa lưng vào cửa nhà tắm, nghe thấy tiếng nước chảy ào ào bên trong, gần như cứ một phút lại hỏi một lần: "Hạng Vân Độc, anh tắm xong chưa?"
Hạng Vân Độc mở nước nóng bỏng, đổ thẳng từ trên đầu xuống, rửa sạch thứ mùi vị khiến anh khó có thể nói nên lời này. Chỉ hai ngày trước thôi, anh còn cho rằng mình là người tự chủ lắm.
Anh an ủi cô, nhìn làn da ửng hồng của cô, nhìn khóe mắt ngập nước của cô, nghe thấy tiếng thở dốc đầy thỏa mãn của cô, nhìn cô sung sướng, cảm thấy còn thỏa mãn hơn cả thời khắc chính bản thân mình lên tới tận cùng.
Đó là niềm vui sướng từ tận đáy lòng, từng tế bào, từng dây thần kinh đều đang chấn động.
Anh hiểu chỉ cần tận hưởng thứ mùi vị này một lần thôi thì về sau đừng mong ngủ yên nữa.
Toàn bộ sự chống cự và phòng ngự đã hoàn toàn vỡ nát.
Hạng Vân Độc tắt nước, quấn khăn tắm ra ngoài mới nhớ ra đây là phòng A Kiều, không có quần áo cho anh thay.
Cửa bị kéo ra thành một khe nhỏ, một cánh tay trắng như tuyết vươn vào trong, đưa quần áo của anh tới, Hạng Vân Độc giơ tay nhận lấy, tròng áo thun vào người rồi mở cửa.
A Kiều lại trở nên ngoan ngoãn quy củ, y như thể cái người tối qua còn khóc đứt ruột đứt gan, nhân cơ hội đòi ôm đòi hôn kia không phải là cô.
Hơn nữa cô còn ra tay trước, vội vã đón lời: "Anh có còn giận không thế?"
Cứ như thể là anh đang vờ vịt, không chỉ vờ vịt mà còn ăn một nửa còn không chịu thừa nhận, cô nhảy lên ôm lấy cổ Hạng Vân Độc, thì thào vào tai anh: "Đừng có lạnh lùng với em, nhỡ em chết thì sao?"
Hạng Vân Độc ôm cô, tay đỡ lấy mông cô, nghe thấy cô nói đến từ chết bèn nhíu mày.
A Kiều cười hì hì vươn người tới, đôi môi mềm làm giãn khoảng giữa đôi mày nhíu chặt của anh, đi thẳng xuống hôn lên mắt, lên mũi anh, cô lại dùng kiểu hôn như mèo con liếm láp này để dụ dỗ anh.
Hạng Vân Độc cố hết sức chống cự nhưng không thay đổi được gì. Trước mặt cô, anh căn bản làm gì có sức chống cự. Hôn một hồi, anh không thể không thở dài thườn thượt: "Cô nhóc hư đốn."
Cô Kiều hư đốn hôm qua còn khóc lóc thảm thiết, lúc khóc còn ném nhà vàng đi thật xa, giờ đợi một đêm cũng không thấy ai tới đưa cô về Địa Phủ, cô bèn nhẹ nhàng lôi chiếc vòng và charm từ trong gầm ghế sô pha ra.
Ngôi nhà nhỏ lắc lư lay động trên tay cô nhưng chẳng có gì xảy ra cả.
A Kiều lại thử siết chặt chiếc charm trong tay, cô nhe răng nhếch miệng, mặt mày nhăn nhó, chạm vào từng chút một, nhưng tới khi toàn bộ ngôi nhà đã nằm trong tay cô, vẫn chẳng có gì xảy ra cả.
Thế mà cách của Liễu Vạn Thanh chả linh nghiệm gì hết!
Hạng Vân Độc đã đun nóng sữa bò, lấy bánh mì ra cho A Kiều ăn: "Hôm nay cũng nên đi học rồi."
Anh xoa đầu A Kiều, chẳng ai biết cái chết bao giờ mới tới, nhưng miễn là tử khí trên người cô còn chưa nặng nề thì tạm thời chưa cần lo.
A Kiều nhăn mũi, cô phải tới tìm Liễu Vạn Thanh, nếu như cách của anh ta không linh nghiệm, cô sẽ đổi nguyện vọng khác, cô muốn chính thức trở thành quỷ tu.
Hạng Vân Độc đưa cô tới tận cổng trường, A Kiều giả vờ như sẽ ngoan ngoãn đi học, Hạng Vân Độc ngồi trong xe nhìn nàng: "Đi đi, tối anh tới đón em."
A Kiều gật đầu vẫy tay, điệu bộ ngoan ngoãn này khiến Hạng Vân Độc hơi chần chừ, cô mà lại chẳng đưa ra điều kiện gì cả à, anh hỏi: "Có phải em định trốn học không đấy?"
Mắt A Kiều hơi mở to hơn một chút, sau đó lắc đầu: "Đâu mà."
...
Cô muốn trốn học thật.
Hạng Vân Độc vừa nhìn đã nhìn thấu lời nói dối này, nhưng nhìn thấy thì sao nào? Trước mặt A Kiều, từ lâu anh đã chẳng có sự uy nghiêm của người giám hôn nữa rồi, nhất là khi cô đã từng chứng kiến thời khắc mềm yếu nhất cũng như cứng rắn nhất của anh.
"Nếu em thật sự cảm thấy chương trình học ở trường không có chút hấp dẫn nào, chúng ta có thể đổi sang cái khác, học thứ em muốn học."
A Kiều suy nghĩ một hồi, cái cô muốn học nhất chính là làm thế nào để trở thành quỷ tu.
"Tối chúng ta nói chuyện này sau." Hiện giờ anh phải tới phân cục, Khương Thần vừa gọi cho anh.
A Kiều mím môi cười, cảm thấy Hạng Vân Độc đúng là người bạn trai một trăm điểm, rất nể tình, đợi anh đi xa mới đi bộ tới Văn phòng giải mộng.
"Liễu Vạn Thanh."
Cậu ta nhường đường vào cửa, tiếp tục cố làm quen với A Kiều: "Em có bạn trai chưa? Em thấy anh thế nào?"
A Kiều nghiêm túc nhìn cậu ta: "Tôi có bạn trai rồi, tôi không thích gấu."
Cậu thanh niên này chính là yêu tinh gấu đen mà lần trước khi cô tới đây vẫn chỉ biết dùng móng vuốt viết báo cáo, cậu ta biến hình thành người được một nửa, nửa người dưới vẫn là chân gấu đầy lông lá, còn đầy móng vuốt.
"Đã bảo cậu đừng có xem mấy cái phim truyền hình rẻ tiền đó để học tiếng người rồi mà!" Cô gái có đôi mắt mèo đứng đằng sau yêu tinh gấu đen, cô gái mỉm cười, chỉ vào cửa văn phòng.
"Phó ty Liễu đang mở cuộc họp." Đôi mắt mèo nhíu lại, thể hiện vẻ mặt đầy ẩn ý.
A Kiều biết trong Ty Giải Mộng toàn là yêu tinh, yêu tinh có hơi quái dị thì cũng là bình thường, cô tới gõ cửa văn phòng, gõ cồng cộc hồi lâu vẫn chưa ai đáp lại.
Cô quay người lại định hỏi mọi người, vừa quay lại đã thấy mọi người trong phòng người đi mất, kẻ độn thổ, yêu tinh mèo trốn rất nhanh, nháy mắt đã chẳng thấy đâu.
Chỉ còn yêu tinh gấu đen khờ khạo vẫn đang nhìn khắp nơi: "Ơ? Mấy người đi đâu cả thế?"
"Uỳnh" một tiếng, Liễu Vạn Thanh đẩy cửa ra, anh ta nhìn chằm chằm ra ngoài, đôi mắt trông chẳng có vẻ vui vẻ gì, quần áo không chỉnh tề, đầu tóc rối loạn, hơi thở dốc. A Kiều nhìn anh ta là hiểu ngay: "Anh lại đang huấn luyện nhân viên mới à?"
Liễu Vạn Thanh vừa nhìn thấy A Kiều, biểu cảm trên khuôn mặt đã thay đổi, nhíu mày: "Cô gặp chuyện gì rồi?"
Rồi anh ta mở cửa, để A Kiều đi vào.
Vậy mà trong phòng lại trông không giống văn phòng chút nào mà là khung cảnh điền viên, núi xa như họa, mây khói lững lờ, một căn nhà tranh, bốn năm cây liễu, dưới cây liễu lớn nhất còn có một... con hồ ly lông trắng đang nằm.
Hồ Dao mềm nhũn tựa vào gốc cây, nhìn thấy cô chợt giật mình, biến về hình người, chín cái đuôi quấn quanh hông, chóp đuôi lông xù rũ xuống, giống như một chiếc váy lông gợi cảm, cặp đùi lấp ló sau mép váy.
Mặt cô vẫn đỏ ửng, nhìn A Kiều hơi ngượng ngùng.
A Kiều hiểu ra ngay, ánh mắt như muốn bảo thì ra là thế, hóa ra Hồ Dao thích Liễu Vạn Thanh, nhưng hai người họ một là cây liễu, một là hồ ly mà cũng có thể yêu nhau sao?
Hồ Dao đỏ bừng cả mặt, giải thích với A Kiều: "Không phải như cô nghĩ đâu, tôi chỉ muốn hút một ít tinh khí của anh ta thôi!"
Càng xóa càng đen.
Hồ Dao tức giận đến mức run rẩy, Liễu Vạn Thanh, đồ gỗ mục, dám lừa gạt cô, nói chỉ cần hút được một chút tinh khí ngàn năm của anh ta thì một cái đuôi có thể biến mất.
Gần đâu thành tích của Hồ Dao gần như đứng cuối, tu luyện cũng không có mấy kết quả, thấy chẳng mấy chốc sẽ hết năm, phải về Thanh Khâu, vậy mà biến thành hình người vẫn cứ đủ chín cái đuôi, thế này một năm ở bên ngoài cũng phí công vô ích, thể nào cũng lại bị tộc trưởng mắng.
Lúc này cô mới bí quá hóa liều, không ngờ cô hút nhiều như thế mà chín cái đuôi vẫn chẳng bớt được cái nào! Nhất định là Liễu Vạn Thanh, cái đồ gỗ mục kia lừa cô rồi!
Liễu Vạn Thanh đã trở về hình dáng ban đầu, áo mũ chỉnh tề, chỉnh cặp kính, ngồi vào trước bàn làm việc, chống khuỷu tay hỏi A Kiều: "Cô đã gặp phải chuyện gì?"
A Kiều chớp chớp mắt, cô có gặp phải cái gì đâu, nghĩ một lúc rồi kể chuyện con trai chị Chu cho Liễu Vạn Thanh nghe.
Liễu Vạn Thanh lắc đầu: "Không phải, tà khí kém cỏi không đáng nhắc tới."
Thứ này chỉ chiếu nắng một lúc đã tiêu tán rồi, người nọ nhất định là xui xẻo, không hay tiếp xúc với ánh sáng mặt trời nên mới khó tiêu tán, khiến cụm tà khí kia tác oai tác quái.
Trên người A Kiều có khí tức của yêu tinh cây, dù rất nhạt, rất nhạt, để lâu hơn một chút sẽ không phát hiện ra nữa.
Liễu Vạn Thanh vốn chính là cây liễu ngàn năm thành tinh, A Kiều gặp phải thứ khác thì anh ta không chắc một trăm phần trăm là có thể nhận ra nhưng yêu quái hệ mộc anh ta nhìn qua là biết ngay.
A Kiều nghĩ ngợi: "Tôi có gặp phải yêu quái gì đâu."
Hồ Dao đã ổn định cảm xúc, ngồi xuống cạnh A Kiều, đuôi quấn quanh người phe phẩy: "Tuy cái gã yêu tinh cây này toàn nói phét nhưng về việc này nhất định anh ta không lừa cô đâu."
A Kiều trợn trừng mắt, cô giơ cổ tay lên, lắc lắc chiếc vòng màu đỏ trên cổ tay thanh mảnh trắng như tuyết, trên dây là một ngôi nhà vàng nho nhỏ: "Anh ta không lừa tôi, thế cái này phải giải thích sao đây?"
Hồ Dao nhìn về phía Liễu Vạn Thanh, đưa tay chọc nhẹ vào nhà vàng: "Thế này, thế này, sao cô ấy còn chưa đầu thai chứ?"
Mặt Liễu Vạn Thanh biến sắc, lật bàn tay ra, bản hợp đồng kia bỗng xuất hiện từ trong hư không. Hợp đồng yên tĩnh nằm trong lòng bàn tay anh ta, đặt xuống trước mặt A Kiều cũng chẳng có động tĩnh gì.
Bản hợp đồng nào cũng có pháp lực, nguyện vọng vừa được hoàn thành, nguyện lực lập tức được vào sổ, người cần về Địa Phủ sữ phải về Địa Phủ.
A Kiều hất cằm: "Nếu nhà vàng cũng không có tác dụng, tôi đây không muốn đầu thai nữa, tôi muốn làm quỷ tu."
Liễu Vạn Thanh còn chưa cười, Hồ Dao đã phì cười, cô cười đến mức đuôi cũng lắc lư, ngực rung lên, khoác một tay lên vai A Kiều: "Đừng nói lời ngu ngốc nữa, Địa Phủ có trăm triệu ngàn ngàn con ma, chẳng lẽ chỉ có mình cô muốn làm quỷ tu chắc!"
Đừng bảo một con ma như A Kiều, những người lúc còn sống làm việc thiện nhiều năm, tạo phúc mấy đời, đến lúc vào Địa Phủ cũng chỉ biết chờ đi đầu thai, không có ai sau khi chết còn làm việc thiện, tích đức tu hành.
Lúc làm người tu hành còn khó, làm ma mà muốn tu thành Địa Tiên, con đường phía trước bao nhiêu chông gai, vậy nên rất ít ma quyết định tu hành.
Hồ Dao hỏi: "Cô từng biết mấy con ma có thể tu thành tiên chứ?"
"Thành Hoàng lão gia này." A Kiều nghĩ ngợi. "Còn cả Lưu Tiên nương nương." Cô càng nói càng thấy nghi ngờ, lẽ nào Lưu Tiên nương nương không phải quỷ tu?
"Cô cũng biết Thành Hoàng lão gia, người có thể làm Thành Hoàng thì lúc còn sống phải có công đức lớn từng nào chứ? Trăm ngàn năm thành tựu chứ ít gì?" Hồ Dao bỗng bừng tỉnh, "Cô... Có phải cô thích cái nhà vàng kia của cô rồi không?"
Khuôn mặt A Kiều đỏ bừng, vừa nghĩ đến anh đã thấy tim đập thình thịch.
Hồ Dao "Wow" một tiếng, tới bên cạnh A Kiều, quan sát sắc mặt cô, vô cùng tò mò muốn hỏi xem bọn họ đã đi tới bước nào rồi, là A Kiều thích Hạng Vân Độc thôi hay là hai người họ thích nhau.
"Lưu Tiên nương nương?" Liễu Vạn Thanh gạt những suy nghĩ vớ vẩn của Hồ Dao sang một bên, hỏi A Kiều, "Cô ta cho cô cái gì?"
"Một cành hoa đào." A Kiều nhớ tới cành hoa đào diễm lệ kia, trong lòng bỗng gờn gợn.
Mặt Liễu Vạn Thanh trầm xuống: "Cô ta lừa cô cô ta là quỷ tu sao?"
A Kiều cắn môi, hụt hẫng: "Cô ta nói tích lũy công đức thì có thể đạt tới niết bàn." Chẳng lẽ lại không phải?
Hồ Dao nhìn sắc mặt A Kiều, không thể nào không lên tiếng an ủi: "Lời này cũng không phải là sai, theo quan điểm của phật pháp Đại Thừa đúng là như thế thật."
Phật nói như thế thật, có thể phá sinh tử, có thể đạt tới niết bàn, có thể độ chúng sinh, nhưng từ xưa đến nay, chẳng mấy người làm nổi.
Mặt Liễu Vạn Thanh ủ dột, ngàn năm nguyện lực tới tay đến nơi rồi mà lại bị người khác ngáng chân, anh ta vẫn chưa có năng lực cao siêu đến mức có thể xem hồn phách A Kiều thế nào, phải đợi cục trưởng về mới có thể biết nói cho cùng đã sai ở đâu.
"Nói cho cùng có vấn đề gì, với khả năng của tôi thì vẫn chưa giải thích được, nhưng đã là khách hàng của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm tới cùng."
Liễu Vạn Thanh vung tay lên liền thấy quanh người A Kiều hiện ra ánh sáng vàng lộng lẫy, mới không gặp một thời gian ngắn, cô đã tích lũy được nhiều công đức như thế. Hồ Dao vốn cảm thấy A Kiều mơ mộng viển vông nhưng thấy thế này thì chuyện cô làm quỷ tu cũng không phải chuyện hoàn toàn bất khả thi, Hồ Dao há hốc miệng cảm khái một tiếng.
Liễu Vạn Thanh liếc mắt nhìn cô, biết cô hồ ly ngu ngốc này lại đang suy nghĩ vớ vẩn bèn hỏi cô: "Ánh sáng vàng trên người Bồ Tát thế nào?"
"Kim quang vạn đạo (vạn tia sáng vàng) chứ gì nữa." Hồ Dao không hiểu anh ta hỏi vậy là có ý gì.
"Ánh sáng của đom đóm có thể so với mặt trời, mặt trăng không?"
Hồ Dao không nói gì nữa, phúc đức trên người A Kiều cùng lắm cũng chỉ là ánh sáng đom đóm, muốn tu thành tiên thực sự quá khó.
A Kiều vẫn không chịu thua: "Mặt trời, mặt trăng cũng có khởi đầu, người khác có thể tu được, đương nhiên tôi cũng có thể tu được."
Hồ Dao rất muốn nhắc nhở cô, cô chỉ có thời gian một năm thôi.
Biết bản thân mình sẽ không đột nhiên biến mất, A Kiều thở phào nhẹ nhõm, cô sờ sờ chiếc card trong túi, đi tìm Hạng Vân Độc.
Cô vừa ra khỏi cửa, Hồ Dao bèn hỏi: "Hai người bọn họ thật sự không thể ở bên nhau sao?"
Liễu Vạn Thanh nhíu mày, cô hồ ly này ngoài việc dại dột nên đáng yêu thì chẳng hiểu sự đời gì hết. Anh ta nói với cô: "Tôi phải đi Tây Thị một chuyến, xem cái cây thành tinh kia nói cho cùng có lai lịch thế nào."