Đâm.
Editor: Iris N
Hình bóng của Chu Mộng Khiết đã nhạt tới mức gần như trong suốt lại còn càng lúc càng nhạt hơn, chân cô ấy đã biến mất.
Cô ấy luôn bị con ma trẻ con coi là chất dinh dưỡng, vừa mới cứu Lão Lý bảo vệ, lại còn đưa con ma trẻ con vào bẫy, sức lực khó khăn lắm mới tích tụ được lại sắp cạn kiệt.
Hạng Vân Độc là quỷ sai mới, còn không biết chuyện gì đang xảy ra.
A Kiều lại biết sức lực của cô ấy đã rất yếu, nếu tiếp tục mờ đi thì không thể hiện hình được nữa rồi biến mất hoàn toàn.
Cô nhanh chóng lấy nến thơm trong túi ra. Đó là "nến quý nhân" mà cô vẫn đề dành cho Sở Phục ăn, đốt một cây cho Chu Mộng Khiết, để cô ấy từ từ hít khói nến.
Thân hình mờ nhạt đến gần như trong suốt của Chu Mộng Khiết cuối cùng cũng được định hình, chân vẫn chưa "mọc" ra. Cô ấy phải xuống địa phủ, vào luân hồi càng nhanh càng tốt, nếu không sẽ hồn phi phách tán.
"Cảm ơn cô." Chu Mộng Khiết thật lòng biết ơn A Kiều, nếu không gặp được cô thì cô ấy đã quyết định rồi, cô ấy sẽ biến mất.
Ban đầu, con ma trẻ con rất yếu ớt, nó chỉ bé bằng một nắm tay. Sau khi chết, Chu Mộng Khiết không quanh quẩn ở nhà mà đến trường. Khi ấy cô ấy còn ôm hy vọng, muốn gặp lại Trần Ngưỡng Chính một lần.
Dù đã trở thành ma, cô ấy vẫn muốn nói lời tạm biệt anh ta lần cuối, bảo anh ta đừng đau lòng, cô ấy tự nguyện trả giá tất thảy vì anh ta.
Nhưng cô lại nhìn thấy bộ mặt mà từ trước đến nay Trần Ngưỡng Chính chưa bao giờ thể hiện trước mặt cô.
Hóa ra đối với cô gái nào anh ta cũng ôn hòa như thế, anh ta nói những điều giống hệt nhau với tất cả mọi cô gái, đầu tiên là làm bọn họ ỷ lại vào anh ta, tin tưởng anh ta rồi ngay vào lúc bọn họ nghĩ rằng mình được yêu, được bảo vệ lại bắt đầu như gần như xa với bọn họ.
Lúc này, các cô gái sẽ bắt đầu hoang mang, lo sợ mình sẽ mất đi tình yêu này.
Sau nhiều gần lặp đi lặp lại như thế, bọn họ sẽ hoàn toàn rơi vào cái bẫy mà Trần Ngưỡng Chính đã giăng ra. Anh ta coi những cô gái đó là con chó, con mèo, coi bản thân mình như người thuần hóa động vật, sử dụng những phần thưởng và hình phạt tâm lý để khống chế bọn họ.
Các tiêu chuẩn lần lượt bị phá vỡ từng bước một.
Chu Mộng Khiết không ngờ bản thân mình sẽ nhìn thấy cảnh ấy. Thậm chí anh ta còn có rất nhiều group chat, nặc danh đăng tải những việc mà anh ta đã yêu cầu những cô gái ấy làm, nhận được sự hoan nghênh nhiệt liện từ bạn bè trong nhóm.
Chu Mộng Khiết đứng ngay sau anh ta, càng đọc càng có nhiều oán niệm. Cô oán hận tới mức suýt nữa đã trở thành một con lệ quỷ, muốn lấy mạng Trần Ngưỡng Chính!
Nhưng con cô đã hút oán niệm của cô. Xét từ một góc độ nào đó, nó cũng đã tinh lọc cô, giúp cô giữ được thần trí của một "con người".
Con ma trẻ con ngày một lớn lên, ngày một mạnh mẽ. Đây không phải là lần đầu tiên nó dùng cách làm trên cầu thang khi nãy, trước đó nó đã làm mấy học sinh bị thương. Mọi người ai cũng tưởng bọn họ không cẩn thận nên mới bị ngã, dù sao cũng không bị thương nặng lắm.
Nhưng Chu Mộng Khiết có thể cảm nhận được nó sắp giết người.
Mấy hôm trước khi A Kiều tới, Chu Mộng Khiết đã hạ quyết tâm đưa nó tới trước văn phòng của chủ nhiệm Hách. Gương bát quái đúng là đã khiến nó bị thương nhưng không ngăn cản được nó nữa.
Cô ấy lại sắp "biến mất" một lần nữa nhưng lại chẳng còn cách nào.
"Anh ta sẽ bị trừng phạt như những gì anh ta xứng đáng phải nhận." Hạng Vân Độc nói.
Mắt Chu Mộng Khiết rưng rưng, cô ấy nói với A Kiều, cô ấy có một quyển nhật ký tình yêu, cuốn nhật ký này ghi lại chi tiết từng chuyện một trong quá trình mà cô ấy tự cho rằng mình và Trần Ngưỡng Chính đang yêu nhau. Di động của cô ấy vẫn còn lưu tất cả những cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ.
Cô ấy đã giấu nhật ký đi, mẹ cô ấy hoàn toàn không biết mật mã di động, cô ấy nói hết cho A Kiều, hy vọng những thứ đó có thể được sử dụng làm bằng chứng.
Cuối cùng, Chu Mộng Khiết nói: "Tôi hy vọng mẹ tôi có thể kiên cường, dũng cảm hơn, đừng đau lòng vì tôi nữa, hãy thay tôi nói với mẹ một câu con xin lỗi."
Xích sắt trói ma, tội gông trong người.
Hạng Vân Độc thầm gọi tên Hàn Cương.
Hàn Cương lập tức xuất hiện, anh ta không ngờ Hạng Vân Độc có thể bắt được con ma trẻ con nhanh như thế. Anh ta còn chưa đưa Hạng Vân Độc đi làm nhiệm vụ mà.
"Giao cho anh đấy." Hạng Vân Độc giao Chu Mộng Khiết và con ma trẻ con cho Hàn Cương, Hàn Cương gật đầu, chỉ có quỷ sai chính thức mới có quyền mở cửa vào Hoàng Tuyền.
A Kiều vẫy tay với Chu Mộng Khiết: "Trần Ngưỡng Chính nhất định sẽ sớm phải đền tội, cô cũng nhất định sẽ được đầu thai thành người tốt."
Tuy là ma nhưng Chu Mộng Khiết vẫn không quên làm việc thiện, khi nãy vừa mới cứu mạng Lão Lý, lại có tình tiết "tự thú", phán quan có thể sẽ xử lý một cách khoan hồng.
Cửa vào Hoàng Tuyền mở ra, gió lại rít ầm ầm, Hạng Vân Độc đứng trước mặt A Kiều chắn gió cho cô, cũng định che cho cô khỏi phải nghe tiếng khóc của ma quỷ từ trong cửa Hoàng Tuyền thổi ra.
Nhưng A Kiều lại đẩy anh ra: "Anh làm gì thế!" Cô còn đang định nói lời tạm biệt cuối cùng với cô bạn ma mà, tiếng khóc của ma quỷ này cô đã nghe nhiều năm rồi, có nghe được cũng như không.
Cửa Hoàng Tuyền từ từ khép lại, Hạng Vân Độc đang nghĩ làm cách nào để tới nhà Chu Mộng Khiết, phía sau bỗng vang lên tiếng gầm giận dữ: "Các cô cậu đang làm gì thế hả?"
Không xong rồi! Quên mất Lão Lý rồi! Ông ta tỉnh lại trên cầu thang, mơ mơ màng màng, đèn pin rơi ngay bên chân ông ta. Ông ta nhặt lên, đi xuống tầng, miệng còn làu bàu, đi đến sảnh lại nghe thấy tiếng người mới chợt nhớ đến nhiệm vụ của mình.
Hạng Vân Độc kéo A Kiều chạy luôn. A Kiều đã quen với địa hình của trường, hành lang bên trái nối thẳng ra sân thể dục, cô đưa Hạng Vân Độc đi ra từ cửa hông.
Lão Lý vẫn đuổi theo phía sau, quyết không bỏ cuộc. Ông ta đã nhận định đây là một trò đùa dai, nhất định phải báo cáo với chủ nhiệm Hách. Đến thứ hai, ông ta sẽ giao video giám sát cho chủ nhiệm, để chủ nhiệm trừng phạt học sinh này thật nghiêm khắc.
A Kiều kéo Hạng Vân Độc, thân thể nhẹ bẫng như bay. Lão Lý đã ở ngay phía sau rồi, A Kiều quay sang ôm chặt Hạng Vân Độc, bay lên, không cần lấy mượn lực đã bay qua tường.
Trưa nay cô phải cố gắng lắm mới nhảy được qua tường, hiện giờ đã có thể đưa một người khác phóng qua.
Lão Lý vòng một vòng vẫn chẳng tìm thấy ai, quay về phòng bảo vệ xem camera giám sát, kiểm tra đoạn video sau tiết tự học buổi tối. Sau đó, cả người ông ta cứng đờ.
Ông ta chỉ nhìn thấy một mình ông ta đi vào khu dạy học, một mình đi lên cầu thang, cuối cùng, màn hình nhấp nháy, Lão Lý ôm ngực, vội tắt phụt video. Ca trực đêm hôm nay có tiền cũng không đáng.
A Kiều nhẹ nhàng đưa Hạng Vân Độc tiếp đất, tay vẫn ôm lấy eo anh, khuôn mặt nhỏ bé tràn ngập vẻ đắc ý: "Thế nào, thấy em giỏi chưa!" Cô đã biết nguyên nhân khiến cô mạnh lên.
Theo suy đoán của A Kiều, tia sáng vàng xuất hiện lúc Chu Mộng Khiết cảm ơn cô chính là công đức cô tu luyện được. Có công đức để mang đi đầu thai, nhất định cô sẽ có thể đầu thai làm người!
Hạng Vân Độc bị một thiếu nữ nhỏ bé ôm vào lòng, khi nãy là tình huống khẩn cấp, không nói làm gì nhưng đến giờ vẫn còn ôm, anh hơi xấu hổ, hắng giọng, vỗ nhẹ lên đầu cô khen ngợi: "Giỏi lắm!"
A Kiều gật đầu, cô buông tay ra rồi hỏi: "Bây giờ chúng ta tới nhà Chu Mộng Khiết à?"
Có khi hôm nay cô còn có thể tích lũy thêm được một phần công đức nữa ấy chứ!
Nghĩ như vậy, A Kiều bấm đầu ngón tay tính nhẩm. Chắc chắn là cô đã tích lũy được mấy phần công đức rồi, vậy nên mới càng ngày càng mạnh.
Hạng Vân Độc nhìn cô: "Muộn quá rồi, giờ đi thì không hợp lý lắm, sáng mai đi sau." Đi đi lại lại cả ngày trời, anh sợ A Kiều bị mệt.
Thực ra trên mặt A Kiều chẳng thể hiện một chút mệt mỏi nào. Cô rất vui vẻ điểm lại từng phần công đức mà mình đã tích cóp được. Về nhà, nằm trên giường, cô tiếp tục bấm ngón tay.
Hàn Cương, bốn ma nữ bị Trương Phong giết chết, ngoài ra còn có ba con lệ quỷ trong gia đình nhà kia. Chuyện của gia đình ba người đó còn chưa giải quyết xong, tạm thời chưa tính vào đây. Thêm Chu Mộng Khiết là tổng cộng sáu phần công đức.
Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy vui rồi. Một năm này, cô không chỉ có thể có được nhà vàng, hoàn thành tâm nguyện mà còn có thể tích lũy công đức, đầu thai cho tốt!
A Kiều ôm con thỏ bông của mình, lăn qua lăn lại trên giường. Hạng Vân Độc đã nấu mì xong, đứng ở cửa nhìn thấy cô như vậy, dừng lại một lúc rồi mới nói: "Mì chín rồi, xuống nhà ăn đi."
Anh nấu một nồi mì ăn liền, bỏ thêm nguyên liệu nấu lẩu như bò viên, nấm viên, ngoài ra còn có lạp xưởng, sủi cảo trứng, cuối cùng cho thêm hai hộp thịt hộp.
"Hôm nay ăn đơn giản một chút, ngày mai đi ăn đồ ngon sau."
A Kiều chẳng chê bai gì, hút mì soàn soạt, trong lòng còn đang nghĩ đến công đức của cô. Thảo nào trên cổng chùa Thông Huyền lại có dòng chữ "Chư thiện thừa hành" (Việc thiện nào cũng nên làm) viết bằng sơn đỏ, Bồ Tát nói đúng thật.
Hạng Vân Độc thấy cô thích ăn bò viên, gắp hết bò viên cho cô rồi hỏi: "Vui đến thế à?"
"Đương nhiên là vui rồi." A Kiều gật đầu, cắn một miếng bò viên, ăn vui vẻ.
Hạng Vân Độc vốn không muốn để cô tiếp xúc với những chuyện như thế này nhưng cô thực sự có khả năng tự bảo vệ mình, còn vui như thế. Anh lại gắp cho A Kiều thêm một viên nữa: "Thế thì mai em đi với tôi đi."
Buổi tối, Tiểu Bàn gọi điện cho Hạng Vân Độc. Quả nhiên, cậu ta đã tìm được nhóm PUA mà Trần Ngưỡng Chính đang tham gia, hơn nữa anh ta không chỉ có một nhóm, càng điều tra càng thấy nhiều.
Tiểu Bàn hỏi: "Thằng cha này hôm nay còn khoe trong nhóm rằng gã sắp tổ chức tiệc đính hôn. Có mấy nhóm nữa phải là thành viên mới đăng nhập được. Có cần điều tra tiếp không ạ?"
Hạng Vân Độc quả quyết: "Điều tra chứ! Cậu cứ chuẩn bị thông tin trước đi, tôi sẽ dùng đến."
"Cái thể loại gì thế này!" Tiểu Bàn nói qua điện thoại, "Em thấy mấy người trong nhóm này còn đề cập đến chuyện lừa đảo, số tiền còn rất lớn, nạn nhân đều là phụ nữ. Sao chẳng ai báo cảnh sát thế không biết?"
Nhổ củ cải là kéo cả bùn ra, tóm được một tên Trần Ngưỡng Chính là kéo theo cả một chuỗi, chẳng khác gì đào khoai lang.
Tuy nhiên, xác minh thân phận cần có thời gian, cũng chẳng thể dựa vào mấy câu trên lịch sử trò chuyện để kết tội bọn họ được. Quan trọng nhất chính là phải tìm được nạn nhân.
"Khiến cậu phải làm thêm giờ rồi, mấy hôm nữa tới chỗ tôi uống bia." Một tay Hạng Vân Độc cầm di động, tay còn lại đè cái đầu vừa ngóc lên của A Kiều xuống, "Em không được uống."
A Kiều "Xì" một tiếng, cô có thể uống trộm.
Sáng hôm sau, bọn tới trước cửa nhà Chu Mộng Khiết. .
||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
Mẹ của Chu Mộng Khiết tên là Nghiêm Thu Bình, vốn là giáo viên dạy toán ở một trường trung học trọng điểm, bà có thành tính giảng dạy xuất sắc, mở lớp học thêm cũng phải xếp số mới được vào. Nhưng kể từ khi con gái xảy ra chuyện với, bà đã từ chức, cũng chẳng dạy ở lớp học thêm nữa, cứ luôn ru rú ở nhà.
Hồi còn trẻ, sau khi ly hôn, Nghiêm Thu Bình và con gái sống nương tựa lẫn nhau. Xảy ra chuyện như vậy, mọi người đều thông cảm cho nỗi khổ của bà, nhà trường cũng tới khuyên bà mấy lần, hy vọng bà có thể vượt qua sự ám ảnh này, trở về trường dạy.
Hạng Vân Độc đưa A Kiều tới đứng trước cửa nhà Chu Mộng Kiết, đợi hồi lâu vẫn không ai ra mở cửa, anh tiếp tục gõ cửa.
Nghiêm Thu Bình mở ô cửa sổ nhỏ trên cửa ra, hỏi anh: "Có chuyện gì thế?"
Hạng Vân Độc hỏi: "Chị là mẹ của Chu Mộng Khiết phải không?"
Nghiêm Thu Bình khựng lại một lúc, không trả lời câu hỏi này. Từ cửa sổ, bà nhìn thấy A Kiều, cô bé cũng chạc tuổi con gái bà, bà nói, giọng khàn đặc: "Các người muốn làm gì?"
Việc tiếp xúc với người nhà nạn nhân như thế này không phải thế mạnh của Hạng Vân Độc nhưng không phải thế mạnh thì cũng phải nói. Anh chìa thẻ cảnh sát ra: "Như thế này, tôi muốn tìm hiểu một chút về chuyện ở trường của Chu Mộng Khiết."
Cửa vẫn không được mở ra, Nghiêm Thu Bình nhìn Hạng Vân Độc chằm chằm, giọng điệu quả quyết: "Tôi chẳng có gì để nói hết."
Bà mím môi thật chặt, không muốn nói với Hạng Vân Độc một lời nào, đưa tay ra chuẩn bị đóng ô cửa nhỏ lại. Hạng Vân Độc nhanh tay nhanh mắt, dùng ngón tay chặn song sắt lại: "Tôi không dùng tư cách cảnh sát mà dùng tư cách phụ huynh học sinh tới đây để tìm hiểu sự việc."
Thái độ của Nghiêm Thu Bình khiến Hạng Vân Độc nghi ngờ. Lúc bà còn đang do dự, Hạng Vân Độc hạ thấp giọng: "Chị đã biết chuyện Chu Mộng Khiết mang thai rồi đúng không?"
Nghiêm Thu Bình kinh hãi đến trắng bệch cả mặt. Bà luôn giữ bí mật này trong lòng. Bỗng nhiên lại bị một người không liên quan vạch trần, bà sốc đến nỗi không nói nên lời.
Cửa thang máy mở, có hàng xóm đi từ bên trong ra. Nghiêm Thu Bình sợ hàng xóm xung quanh xúm vào nhìn bèn kéo cửa, để Hạng Vân Độc và A Kiều đi vào.
Lúc này Hạng Vân Độc mới nhìn rõ dáng vẻ của bà. Theo hồ sơ, bà mới chỉ có bốn mươi mấy tuổi nhưng giờ tóc đã bạc hết một nửa, mặt mày phờ phạc, bà hạ giọng hết mức hỏi Hạng Vân Độc: "Làm sao mà anh... Làm sao mà anh..."
Run rẩy hồi lâu, hai chữ "biết được" vẫn chưa thoát ra khỏi miệng.
A Kiều bĩu môi: "Chính bản thân cô ấy nói."
Mặt Nghiêm Thu Bình tái xám, mắt đỏ hoe, bà siết chặt tay: "Chuyện đáng xấu hổ... như thế mà nó cũng nói với cháu à?"
Bà gần như kiệt sức, ngồi bệt xuống ghế sô pha.
Lúc dọn dẹp lại di vật của con gái, Nghiêm Thu Bình đã phát hiện ra cuốn nhật ký kia. Nó được giấu trong con gấu bông to mà lúc còn sống Chu Mộng Khiết thích ôm nhất.
Con gấu này là món quà mà Trần Ngưỡng Chính đã tặng cho Chu Mộng Khiết.
Con gái là niềm hy vọng của Nghiêm Thu Bình. Nhiều năm về trước, bà đã ly hôn với chồng vì chồng bà muốn có con trai. Bà một thân một mình nuôi nấng con gái, con gái lại xuất sắc như vậy. Mỗi tờ giấy khen mà Chu Mộng Khiết giành được giống như thể một cái tát mà Nghiêm Thu Bình đập vào mặt người chồng cũ.
Sau khi Chu Mộng Khiết bị bệnh trầm cảm, bà nghĩ lại không biết có phải mình đã quá nghiêm khắc với con gái hay không, kỳ vọng quá cao ở con bé, khiến con gái bà có áp lực quá lớn.
Mãi đến ngày bà nhìn thấy cuốn nhật ký kia, trong đó ghi lại chi tiết chuyện con gái yêu thầy của nó biết chừng nào, tình nguyện trả giá vì người thầy đó như thế nào, cuối cùng viết con bé đã có mang đứa con của thầy giáo.
Nghiêm Thu Bình không chịu nổi những cú sốc liên tiếp như vậy. Bà nhất định không cho phép bất kì ai biết chuyện này.
"Nếu chị đã biết như thế! Thì phải báo cảnh sát!" Hạng Vân Độc chẳng mấy khi tỏ ra tức giận đến vậy. Nghiêm Thu Bình biết chuyện mà vẫn không báo cảnh sát, không lấy lại công bằng cho con gái.
Nghiêm Thu Bình muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho mình và con gái, bà vẫn không định báo cảnh sát, hơn nữa bà cũng không biết thầy giáo kia là ai. Trong nhật ký, con gái bà đặt cho người thầy đó một biệt danh, gọi là Gấu lớn thân yêu.
Hạng Vân Độc nghĩ ngợi rồi lấy di động ra. Trên màn hình là tin tức mà anh đã tìm thấy về chuyện Trần Ngưỡng Chính đang sắp sửa đính hôn với con gái một doanh nhân quê gốc ở Giang Thành, đến tiệc đính hôn cũng vô cùng hoành tráng, chính là vào ngày mai.
Hạng Vân Độc nói: "Con gái của chị vốn dĩ cũng phải có một cuộc sống tốt. Cô bé đáng ra phải gặp được một người yêu cô bé thực lòng chứ không phải một người đùa bỡn với tình cảm của cô bé. Đáng ra cô bé cũng sẽ được mặc áo cưới. Rõ ràng là chị biết sự thật, chị có thể đưa hung thủ ra trước công lý."
Lễ đính hôn của con gái doanh nhân này được tổ chức ở khách sạn sang trọng nhất thành phố. Vườn hoa của khánh sạn đã được bao hoàn toàn để tổ chức tiệc ngoài trời nhân dịp mùa thu. Hoa tươi trắng tinh được kết thành cổng vòm, đôi vợ chồng này sẽ trao nhẫn đính hôn ở nơi trang trọng như thế.
Nghiêm Thu Bình cắn răng nức nở.
A Kiều Vẫn luôn yên lặng quan sát, cô cảm thấy dù lúc tức giận hay phân tích lý lẽ thì Hạng Vân Độc thoạt nhìn vẫn... khá là đẹp trai.
Rút kẹo mút trong miệng ra, cô nói: "Chu Mộng Khiết bảo cháu nói với cô, mong rằng cô có thể dũng cảm kiên cường," rồi cô mím môi suy nghĩ một chút, "Còn nữa, cô ấy xin lỗi cô."
Nghiêm Thu Bình gục người xuống, ôm ngực, cuối cùng khóc òa lên.