Trèo thôi!
Editor: Iris N
Hạng Vân Độc nhận điện thoại, vừa nghe thấy mấy chữ "chú cảnh sát" đã bật cười: "Em lại học được từ chỗ nào thế?"
Bắt đầu từ khi A Kiều biết cách dùng máy tính bảng lên mang, thi thoảng lại nói ra mấy từ mới, có nhiều từ mà đến Hạng Vân Độc còn chưa nghe bao giờ.
A Kiều nói cho anh sáu chữ: "Chu Mộng Khiết, Trần Ngưỡng Chính."
Cô tóm tắt qua một chút về chuyện yêu hận tình thù của cô bạn ma, Hạng Vân Độc không cười nữa, nghiêm túc lắng nghe cô nói.
"Em thấy cái chết của Chu Mộng Khiết không đơn giản như thế, nhất định có liên quan đến Trần Ngưỡng Chính. Hôm qua trong phòng tư vấn tâm lý, lúc anh ta nhìn em, cả người anh ta bị một làn sương đen bao phủ."
Nụ cười trên mặt Hạng Vân Độc hoàn toàn biến mất, anh biết cái gì gọi là ác niệm.
Anh đã dùng một ít thời gian để làm quen với thế giới mới trong mắt mình. Với những người bình thường đi trên phố, tỷ lệ thiện và ác trên người họ là tương đương, thi thoảng sẽ có ác niệm nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng có thiện niệm xuất hiện.
Tới khi anh vào cục cảnh sát thì khác hẳn, những tội phạm bị bắt vào đó phạm tội càng nhẹ thì linh hồn càng sạch sẽ.
Hạng Vân Độc ghi nhớ hai cái tên này, nói với A Kiều: "Tôi sẽ điều tra, em phải cách xa người này ra, tự bảo vệ mình cho tốt, chăm chỉ học hành." Tuy biết cô có khả năng tự bảo vệ mình nhưng cô vẫn là một cô bé, anh không thể yên tâm để cô đối mặt với người như vậy một mình.
A Kiều thuận miệng đáp cho có lệ, cô trợn trừng mắt, nếu Trần Ngưỡng Chính thật sự còn định làm gì cô thì anh ta đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi.
Hạng Vân Độc gác điện thoại đã bắt đầu kiểm tra thông tin về Chu Mộng Khiết. Nếu con ma trẻ con mà A Kiều nhìn thấy chính là linh hồn bào thai mà anh phải bắt lần này thì thật đúng anh đã tình cờ nắm được manh mối.
Con ma trẻ con trong gương nhìn A Kiều chằm chằm. A Kiều báo cảnh sát, dập máy rồi chuẩn bị tiếp tục khuyên bảo nó: "Địa phủ cũng không phải không có những trường hợp như con, một lần không may thì lại đầu thai lần nữa. Biết đâu Ty bảy mươi lăm thấy con chưa kịp làm người đã trở thành thai chết trong bụng sẽ cho con một điểm đến khác tốt hơn thì sao?"
Đối với những hồn ma chưa thể đầu thai, về cơ bản chỉ có một khả năng, đó chính là vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành ở dương thế nên vẫn lưu luyến, khó mà đi nổi.
Những suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển trong đầu A Kiều, Chu Mộng Khiết chính là như thế, nếu đã xin giúp đỡ thì có thể cô ấy muốn A Kiều hoàn thành tâm nguyện cho cô ấy. Còn con ma nhỏ không nghe lời kia thì cũng kéo về đánh cho một trận vào mông.
Ma nữ mặc đồng phục nghe A Kiều báo án, nước mắt chảy ròng ròng. Chấp niệm của cô ấy không phải là không thể thi đại học, chấp niệm của cô ấy là không ai biết những chuyện mà Trần Ngưỡng Chính đã làm với cô ấy. Cô ấy hy vọng Trần Ngưỡng Chính sẽ phải chịu trừng phạt.
Hôm qua A Kiều đã định dạy cho Trần Ngưỡng Chính một bài học, nhưng cô vừa có ý nghĩ này đã bị phù hoàn dương chặn lại.
Hạng Vân Độc đã là cảnh sát lại còn là quỷ sai, anh xử lý được cả chuyện dương gian lẫn âm phủ, đương nhiên báo án thì cũng phải báo với anh.
Con ma trẻ con chưa phân biệt được thiện ác, nó chỉ hành động theo bản năng và chấp niệm. Biết A Kiều làm việc gì đó bất lợi cho mình, nó ngừng khóc, trừng mắt lên nhìn A Kiều chằm chằm.
A Kiều "xì" một tiếng, nó xấu quá đi mất, thảo nào trên mạng gọi thế là "cay mắt", Kiều đưa tay che mắt lại.
Đúng lúc này, con ma trẻ con bay ra khỏi gương, tay chân nó còn chưa hoàn chỉnh, lao ra như một quả bóng, tấn công A Kiều, há to miệng định cắn xé máu thịt cô.
A Kiều vốn không định đích thân ra tay, nhưng nếu sát khí mà Sở Phục phóng ra không có tác dụng thì cô phải tự tay dạy dỗ con ma nhỏ này mới được. Cô tiện tay bẻ gãy chiếc chổi lau nhà trong nhà vệ sinh, tích tụ sức mạnh của mình trên nửa thanh gậy gỗ, vung gậy đánh tới, con ma trẻ con kêu la oai oái.
A Kiều vốn đang lo cô bạn ma của cô sẽ đau lòng, dù sao cũng là con cô ấy nhưng ma nữ mặc đồng phục trong gương thấy thế lại thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Con ma trẻ con tụ hình đã lâu lắm rồi. Trong trường này, chỗ nào cũng có ác niệm để nuôi nó lớn. Trong đó mấy người như Trịnh An Ni, Thẩm Lệ Na không thể không kể công.
Oán niệm sinh ra bởi sự tham lam, ghen tỵ và ham muốn chính là đồ ăn ngon nhất với nó. Nó đã dùng ma nữ mặc đồng phục làm chất dinh dưỡng cho mình, lúc mang thai nó đã phải nuôi nó bằng máu và chất dinh dưỡng, đến lúc chết cũng không thoát được.
Cây gậy của A Kiều làm nó đau, khiến nó biết rằng A Kiều rất mạnh, hiện giờ lại đã tới gần trưa, là lúc ma lực của nó yết ớt nhất. Vừa bị đánh một cái, nó lập tức chui vào trong gương.
Con ma trẻ con vươn hai cánh tay nhỏ bé, bíu chặt lấy ma nữ mặc đồng phục. Nó ôm mẹ nó, mút chặt lấy cổ cô ấy như đang bú sữa, theo bản năng, nó đang muốn hút oán niệm để chữa trị vết thương.
Nhưng thân thể ma nữ mặt đồng phục cũng dần trở nên trong suốt, cô ấy đã chẳng còn bao nhiêu sức lực để nuôi con ma trẻ con này nữa.
Hai con ma cùng biến mất trong gương, A Kiều nhíu mày, nếu tiếp tục thế này Chu Mộng Khiết sẽ bị hút khô mất thôi. Cô gõ lên mặt gương nhưng không thấy gì nữa.
Trịnh An Ni vừa ra khỏi phòng y tế đã gặp ngay A Kiều, trái tim vừa mới được buông lỏng của cô nàng lại đập thình thịch: "Cô lại... Cô lại muốn làm gì nữa?"
A Kiều nhếch khóe miệng mỉm cười: "Tôi muốn trốn học."
Mặt Trịnh An Ni nhăn nhó, cản A Kiều: "Cổng trường cũng có camera giám sát, không ra được đâu."
Bắt đầu từ năm trước, camera bắt đầu được đặt khắp nơi trong trường, cửa ra vào nào cũng có camera, ngoài ra còn có bảo vệ nữa chứ, làm sao mà trốn học được, mấy người bảo vệ có thể liên hệ trực tiếp với chủ nhiệm giáo dục.
A Kiều liếc nhìn cô nàng một cái: "Nhát gan."
Trịnh An Ni cảm thấy đúng là mình ngày càng nhát gan thật. Từ sau khi biết trên đời này thực sự có ma, cô nàng cảm giác như thể cả thể xác lẫn tinh thần của mình đã bị gột rửa một lần, không dám bắt nạt người khác nữa.
A Kiều tiếp tục ra lệnh: "Tìm thử xem nhà Chu Mộng Khiết ở đâu đi."
Cô ấy chết ở nhà, những hồn ma bên đấy thể nào cũng biết được chuyện gì đó, chắc chắn không phải ma chỗ nào cũng cũng đờ đẫn, ngu ngốc như mười người anh em trên sân thượng kia.
Trịnh An Ni tìm cả buổi cũng không tìm được địa chỉ nhưng cô nàng lại tìm được một ít thông tin kia, vẫn là mấy bài đăng trên diễn đàn kia. Sau khi Chu Mộng Khiết nhảy lầu, chủ nhiệm và đại diện học sinh của lớp cũng từng tới thăm mẹ của Chu Mộng Khiết.
Bình thường, lúc có chuyện gì xảy ra với học sinh, nhà trường luôn phải chịu trách nhiệm. Với những trường hợp học sinh nhảy từ nóc Hồng Lâu xuống, nhà trường đều phải đền tiền. Chu Mộng Khiết mắc bệnh trầm cảm vì áp lực học tập quá nặng, nếu như mẹ Chu làm ầm lên thì cũng sẽ được đền tiền.
Nhưng mà mẹ Chu lại không làm ầm lên, bà ta thậm chí còn không tới trường mà là sau khi bàn bạc, nhà trường cảm thấy Chu gia biết phân rõ phải trái, một mình mẹ Chu phải ngậm đắng nuốt cay nuôi dạy con gái nên người, nhà trường cảm thấy phía họ cũng phải bày tỏ lòng thành, trích ra một số tiền coi như là phí mai táng.
Nhưng đến cả số tiền này mẹ Chu cũng không cần, bà ta không chịu nhận một đồng một cắc. Mất đi con gái duy nhất đã khiến bà ta vô cùng đau lòng.
Trịnh Anh Ni vừa lướt các bài đăng vừa nói thêm một câu: "Nghe nói mẹ cô ấy là giáo viên cao cấp, chỉ dạy thêm ở nhà cho người ta thôi đã kiếm được rất nhiều tiền rồi." Có lẽ bởi vậy bà ta mới thông cảm cho nhà trường.
Trịnh An Ni bĩu môi. Nếu đã điều tra về Chu Mộng Khiết, cô bèn lôi tất cả những bài đăng trước đây ra đọc, trong đó còn nói lần nào Chu Mộng Khiết cũng có thể đạt điểm cao là do mẹ cô ấy phụ đạo.
Cô ấy tham gia một cuộc thi toán học, được giải nhì, bạn học trong lớp cô ấy còn chế giễu cô ấy, bảo mẹ cô ấy là giáo viên cao cấp nổi tiếng thế mà cô ấy chỉ lấy được có giải nhì.
Trịnh An Ni lật hết trang này đến trang khác, dường như đứng từ một góc độ khác nhìn vào hành động của chính mình, cảm thấy những người thật rách việc. Bỗng nhiên lật tới cái gì, cô nàng kích động, kéo cánh tay A Kiều, giật giật: "Xem này! Bằng chứng đây nhé!"
A Kiều lườm cô nàng, có vẻ không vui, Trịnh An Ni rụt tay lại, cúi đầu, chỉ vào tấm ảnh rồi nói: "Đây là ảnh Chu Mộng Khiết tới phòng tư vấn tâm lý, bị người khác chụp lại được."
Bọn họ nói cô ấy bị tâm thần, những lời bàn tán ấy như những lưỡi dao cứa vào tim cô gái. Chu Mộng Khiết vốn đã nhút nhát hướng nội, gần như đặt toàn bộ thời gian vào việc học hành, khiến cô ấy không có bạn bè giống như những cô gái khác, lúc ở lớp lúc nào cũng lủi thủi một mình.
Bóc tách hết những tình tiết này, Trịnh An Ni cũng đoán rằng cái chết của Chu Mộng Khiết không thể không có liên quan đến Trần Ngưỡng Chính, cảm giác mình đang đại diện cho phe chính nghĩa.
"Cô ấy không chịu nổi những áp lực đó, phải đi tư vấn tâm lý nhưng lại bị Trần Ngưỡng Chính lừa." Trịnh An Ni cảm thấy mình đã tìm ra sự thật. Nói xong, cô nàng thấy A Kiều mím môi lại im bặt.
"Thế cái tên Trần Ngưỡng Chính kia đang dạy trường nào?" Không tìm được nhà Chu Mộng Khiết thì điều tra Trần Ngưỡng Chính trước vậy.
Cái này thì Trịnh An Ni biết, cô nàng còn đi rồi cơ, cô nàng viết địa chỉ ra, đưa cho A Kiều.
A Kiều đã coi Trịnh An Ni như cấp dưới của mình, dưới tay đại tỷ nào chẳng có mấy đứa đàn em, cô cho Trịnh An Ni số điện thoại của mình: "Nếu nhìn thấy Trần Ngưỡng Chính tới trường, cô phải lập tức báo cho tôi biết."
Trịnh An Ni cảm thấy việc này quả thực rất kích thích. Cô nàng đi theo A Kiều nhưng lại không dám đi ngang hàng với cô, chỉ dám đi đằng sau. Thấy cô đi tới cạnh tường, cô nàng há hốc miệng: "Cô, cô định trèo tường à?"
Bức tường này cao ít nhất là hai mét, có ngẩng cổ lên nhìn cũng còn thấy mỏi cô, hai người các cô chẳng có công cụ gì, làm sao nhảy qua được.
Cô nàng vừa nói dứt lời đã thấy A Kiều ngậm kẹo mút vào miệng, chạy lấy đà một đoạn ngắn, cả người đã bay lên không, chân đạp vào tường một cái rồi nhảy ra ngoài.
...
Trịnh An Ni cảm thấy đầu gối mình mềm nhũn ra, suýt nữa đã quỳ rạp xuống, nhìn chằm chằm bức tường, cảm thấy đây hoàn toàn không phải là độ cao mà một người có thể nhảy qua. Đúng lúc này, tiếng chuông vào lớp lại vang lên, cô nàng quay về phòng học.
Hai cô bạn thân đi tới hỏi cô nàng: "Sao khi nãy cậu không lên lớp thế? Trần Kiều cũng không tới. Hai người không có chuyện gì chứ? Nhắn tin cậu cũng không trả lời."
Trịnh An Ni liếc mắt nhìn hai người bạn thân một cái. Bình thường, có chuyện gì cô nàng cũng kể cho bọn họ nhưng hiện giờ thì khác, cô nàng bối rối. Chẳng lẽ Trần Kiều chính là loại thám tử tâm linh đó sao?
A Kiều tiếp đất một cách vững vàng. Đây là lần đầu tiên cô thử làm thế này. Hóa ra cô có thể mượn sức gió để bay lên thật nhưng cũng chỉ đến độ cao như vậy thôi. Nếu như cô tiếp tục gia tăng sức mạnh thì không biết có thể bay từ tầng cao nhất xuống được không?
A Kiều rất hài lòng với việc mình càng ngày càng mạnh lên. Cô vuốt ve bó tóc Mạnh Bà trên cổ tay, quyết định quay về lại đốt thêm hai túi tiền giấy nữa cho Lan Nha, lần này đốt cả quần áo, trang sức cho nàng ấy luôn.
A Kiều bắt xe, đi tới chỗ Trần Ngưỡng Chính.
Vừa bước chân xuống xe, cô đã gặp ngay Hạng Vân Độc ở cổng trường.
"A", A Kiều dừng bước, rút kẹo mút trong miệng ra. Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay cô bị Hạng Vân Độc bắt quả tang.
A Kiều quay lưng, giả vờ như chưa phát hiện ra. Hạng Vân Độc đã nhìn thấy cô từ trước, vừa mới dặn dò cô học hành chăm chỉ, cô đã trốn học rồi. Đã trốn học lại còn quay lưng đi nữa à?
Anh tức đến mức bật cười, vẫy tay với A Kiều: "Em lại đây."
Nghe giọng điệu của anh, A Kiều biết anh không tức giận, cười hì hì, đi tới cạnh anh: "Em cảm thấy ma ở chỗ này thể nào cũng biết chút manh mối gì đó."
Cô cố lấy lòng Hạng Vân Độc.
Hạng Vân Độc không cắn câu, hỏi cô: "Sao mà em ra đây được?"
"Trèo tường thôi." A Kiều nói như thể đó là chuyện đương nhiên. Trong phim, trốn học toàn là trèo tường, không phải thế à?
Hạng Vân Độc cảm thấy hơi đau đầu, đúng là không thể để cho cô xem những bộ phim cũ của Hongkong đó nữa. Hôm qua cô vừa xem một bộ phim, ma nữ trong đó lúc còn sống liên tục giảm béo, cả đời không được ăn một bữa no nào, kết quả là bị dọa kiếp sau sẽ phải đầu thai đến Ethiopia. Thế là ma nữ ám vào một người ăn điên cuồng một hồi, no đến ợ cả lên.
A Kiều xem xong sợ quá, hơn nửa đêm rồi mà còn gọi Hạng Vân Độc dậy, đặt một đống đồ nướng BBQ về nhà.
Cứ để cô tiếp tục xem thì đi học làm sao được nữa.
A Kiều chớp mắt: "Nghe nói có rất nhiều học sinh nữ tới tìm Trần Ngưỡng Chính, nói không chừng em có thể giúp đỡ thì sao?"
Hạng Vân Độc nhìn cô, cảm thấy ngứa răng: "Về sau không cho em xem mấy cái phim kinh dị, phim trinh thám gì gì kia nữa."
Đây là đại học Giang Thành, nơi Trần Ngưỡng Chính giảng dạy, cũng chính là trường của Khương Mật. Hạng Vân Độc nghĩ ngợi một chút rồi liên lạc với Khương Mật, hỏi cô xem bình thường Trần Ngưỡng Chính ở trường thế nào.
Còn A Kiều, nói là tới đây điều tra vụ án cho cô bạn ma nhưng vừa vào trường, cô đã bị nhà ăn hấp dẫn, ngửi thấy mùi thơm đã đi về phía đó, bị Hạng Vân Độc giữ chặt: "Không được đi lung tung."
Lúc nhận được tin nhắn rồi đi ra, Khương Mật đã thấy A Kiều đang xị mặt ra. Vừa nhìn thấy cô, A Kiều đã như gặp được người nhà, lao tới nói: "Em đói!"
Vì thế hai người một ma đi vào nhà ăn, Khương Mật quẹt thẻ mời A Kiều ăn bò né. Hạng Vân Độc chẳng biết làm thế nào với cô, nói với Khương Mật: "Thật ngại quá."
Khương Mật mỉm cười. Cô rút một tờ giấy ăn đưa cho A Kiều, trả lời câu hỏi của Hạng Vân Độc: "Thầy Trần à? Em từng học khóa học tâm lý của thầy ấy. Danh tiếng của thầy ấy trong trường cũng khá tốt, bài giảng cũng rất chi tiết. Bởi thầy ấy cho điểm dễ nên có rất nhiều người chọn học môn của thầy ấy."
Nhưng có một việc, Khương Mật cảm thấy không thoải mái lắm. Cô nghĩ một lúc rồi nói với Hạng Vân Độc: "Một lần, trong giờ học thầy ấy giảng về PUA [1], trong đó nói tới việc cổ vũ tự sát, thuần dưỡng vật nuôi và thao túng tâm lý và cảm xúc."
[1] PUA: Pick-up artists, dịch ra là những bậc thầy/nghệ sĩ tán tỉnh, những kẻ tự phong là huấn luyện viên hẹn hò, tán tỉnh. Họ tạo thành những cộng đồng trên Internet, mục đích là dạy cho nhau những cách vận dụng tâm lý học để chinh phục, thao túng phụ nữ.
Khi đó thái độ của Trần Ngưỡng Chính khiến cho Khương Mật cực kỳ khó chịu. Tiết học học hôm ấy, đại đa số bạn học nữ đều cảm thấy không thoải mái nhưng sau giờ học lại có nam sinh chủ động tới thảo luận về những vấn đề đó với anh ta, nghe nói bọn họ còn có một nhóm thảo luận.
Hạng Vân Độc nhíu mày: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô."
A Kiều đang cúi đầu xuống chảo bò né cũng ngẩng đầu lên, nói nghiêm túc: "Cảm ơn chị."