Vật nào có mạng sống cũng có linh hồn, huống hồ là con người.
Editor: Iris N
A Kiều quyết chí đầu thai, không còn lưu luyến việc trên dương thế nữa, nghe theo lời Mạnh Bà, một con ma tốt không thể để mình bị vây hãm trong nhân quả một kiếp.
Đầu đã được khâu chặt lại, Sở Phục trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều. Thấy A Kiều thu dọn đồ đạc trong hầm mộ, nàng ta bay qua bay lại xung quanh A Kiều, muốn nói gì lại thôi.
Nàng ta bay nhiều tới nỗi A Kiều phát bực, quay lại chống nạnh, trợn trừng mắt nhìn nàng ta rồi nói: "Ngươi không mau mau tới giúp ta sửa soạn mà còn bay qua bay lại làm cái gì đấy hả?"
Sở Phục lúng ta lúng túng: "Nương nương sắp đi đầu thai rồi, sau này ta đi theo ai bây giờ?" Sở Phục vốn là vu nữ, rất thông thạo việc tế lễ, cầu cúng, nếu không cũng đã chẳng bị Lưu Triệt xử cực hình.
Hiện giờ nàng ta là lệ quỷ nằm dưới sự quản thúc của âm phủ, dùng oán khí để tẩm bổ, linh hồn trở nên mạnh mẽ nhưng còn thê thảm hơn mấy con ma chết oan. Ma chết oan còn có ngày đầu thai, nàng ta không đầu thai được. Trong sáu con đường của lục đạo luân hồi, đường nào nàng ta cũng không vào nổi, đừng nói đường làm người, ngay cả đường làm súc sinh cũng chẳng đến lượt nàng ta.
A Kiều ôm chiếc gối ngọc, ngồi bên mép giường, khuôn mặt trắng như bạch ngọc tràn đầy suy tư: "Ta cũng không biết Ty Giải Mộng nói cho cùng là cái loại nha môn gì, rốt cục thì làm thế nào mới lấy lại được nhà vàng cho ta, đương nhiên là phải đưa ngươi đi cùng rồi."
Sở Phục chớp đôi mắt đen láy, một nụ cười chợt xuất hiện trên khuôn mặt trắng bệch: "Nương nương không được bỏ mặc ta đâu đấy."
A Kiều vỗ nhẹ lên đầu nàng ta, cái đầu này đã được khâu chắc lắm rồi, vỗ sướng tay hơn bình thường, không sợ nó lại rơi ra nữa: "Ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ không bỏ mặc ngươi, nếu không thì ta sửa soạn mấy cái này làm gì?"
Từ khi nàng đi vào cõi U Minh, cũng chỉ có mình Sở Phục tới tìm nàng, A Kiều đã phải chi ra một lượng lớn đồ chôn cùng mới lấy cho Sở Phục một giấy phép, nhờ đó nàng ta mới có thể ở lại Phong Đô với nàng. Giờ nàng sắp đi, sao có thể để Sở Phục ở lại một mình, làm một con ma cô đơn đây?
Lúc này nàng mới sửa soạn lại những đồ cậu nàng chôn lại dưới mộ cho nàng bao gồm rất nhiều vàng và đủ thứ đồ bằng ngọc khác. Nàng cất tất cả vào tay áo, chuẩn bị hỏi đường tới Ty Giải Mộng.
Ty Giải Mộng là nha môn mới ở địa phủ, nằm giữa thành cũ và thành mới.
Ty Giải Mộng có hai cửa. Cửa phía nam là một cổng lớn sơn son gồm hai cánh cổng, bên cổng có hai quỷ sai chịu trách nhiệm đón tiếp, trên cổng có một tấm biển lớn màu đen ghi ba chữ "Ty Giải Mộng" rất lớn.
Cửa phía bắc là cửa kính, cửa này không có quỷ sai, chỉ có một cái máy trả lời tự động, còn căng một tấm poster quảng cáo. Đó là hình một siêu sao đẳng cấp thiên vương đã ở thành Phong Đô nhiều năm, vô cùng nổi tiếng. Trong hình, anh ta vừa nhảy vừa hát, bên cạnh là bốn chữ to "Văn phòng giải mộng".
Đây là sáng kiến của cục trưởng Ty Giải Mộng, thành cũ thành mới gì đi chăng nữa, hai bên đều phải có thành tích, việc làm ăn bên nào cũng phải làm, một con ma cũng không thoát được.
A Kiều là ma ở thành cũ, đi vào từ cửa phía nam. Đón tiếp nàng là một quỷ sai mặt tròn. A Kiều đưa thư giới thiệu của Mạnh Bà ra, quỷ sai kia vốn đã tươi cười, giờ lại nụ cười lại càng tươi roi roi: "Mạnh Bà mà đã giới thiệu ấy à, lần nào cũng được việc cả."
Quỷ sai dẫn A Kiều vào phòng, bên trong cũng chỉ có mấy con ma, có nam, có nữ, có già, có trẻ, tất cả đều đang kể lể về tình trạng ai oán của mình.
"Sai nha" [1] đón tiếp cũng rất đa dạng, mặc đủ thứ trang phục kì quái khác nhau. Có một cô gái xinh đẹp quyến rũ tới đón tiếp A Kiều, trên eo nàng ta đeo một chiếc đai lưng màu trắng lông xù. Đầu tiên, nàng ta cầm bức thư Mạnh Bà viết lên đọc một hồi, ngay lập tức đôi mắt sáng bừng lên, kéo tay A Kiều.
[1] Viên chức cấp thấp ở nha môn, quan phủ, để quan sai bảo việc vặt. Những việc xảy ra ở Ty Giải Mộng đều được nhìn dưới góc nhìn của A Kiều, lúc sống là một người thời Hán, lúc chết là một con ma lâu năm dưới âm phủ nên cách dùng từ cũng sẽ liên quan tới cách hiểu của nàng.
Một con ma như A Kiều không biết đã tích tụ bao nhiêu năm nguyện lực, nếu như hoàn thành nguyện vọng của nàng, đây chính là một thành tích lớn đó nha!
Nghĩ tới chuyện quyển sổ thành tính của mình lại có thêm một trang, phúc đức tích cóp được nói không chừng có thể đỡ được cả một đạo thiên lôi, nàng ta nắm chặt lấy bàn tay A Kiều, mãi không chịu bỏ ra: "Ta nhất định sẽ giúp cô nghĩ một cách toàn vẹn trăm đường!"
A Kiều biết chuyện đầu thai của mình có hy vọng, mắt sáng lấp lánh, hỏi nàng ta: "Cách gì cơ?"
Câu hỏi này khiến cô gái kia khựng lại, đờ ra, trầm ngâm một lúc. Vật nào có mạng sống cũng có linh hồn, huống hồ là con người, người bình thường mà tinh thần mạnh mẽ một chút thôi, ma quỷ cũng khó lại gần, nói gì bậc đế vương như Lưu Triệt.
Hơn nữa tộc hồ ly của nàng ta từ khi gây họa cho giang sơn của Thành Thang [2] tới nay cũng chẳng dám tới gần đế vương nữa, sợ sẽ gây họa diệt tộc.
[2] Thành Thang là vị vua sáng lập triều Thương. Chuyện gây họa cho giang sơn của Thành Thang là chỉ Đát Kỷ khiến Trụ Vương mất đi cơ đồ nhà Thương.
Lưu Triệt là đế vương ở nhân gian, những thủ đoạn tầm thường căn bản không ăn thua. Thuật biến hóa và quyến rũ mà hồ tộc am hiểu nhất cũng chẳng làm gì được hắn.
Phương pháp nghiệp vụ mà Ty Giải Mộng thường dùng nhất và cũng có hiệu quả nhất chính là báo mộng, một ngày không được thì hai ngày, hai ngày không được thì cho nằm mơ cả tháng đi.
Con người, chỉ cần có nỗi sợ trong lòng, sẽ tin tưởng những lời trong mộng rồi sau đó thỏa mãn nguyện vọng của những hồn ma đó.
Nhưng Lưu Triệt còn được thần Dạ Du che chở, chỗ hắn ngay cả ban đêm cũng rực rỡ ánh sáng của thần, đừng nói một con ma non nớt như A Kiều, đến một kẻ có đạo hạnh trăm năm như nàng ta cũng tuyệt không dám lại gần.
A Kiều thấy nàng ta nhíu mày, hỏi nàng ta: "Có gì khó khăn sao?"
Cô gái vuốt chiếc đai lưng trắng muốt lông xù bên hông, cười gượng gạo, lộ ra hàm răng trắng bóng, thành thật nói với A Kiều: "Thật đúng là hơi khó, cô đợi cho một chút."
Nàng ta gọi mấy người đồng nghiệp tới, mọi người cùng bàn bạc.
A Kiều nhìn thấy mấy người bọn họ chụm đầu lại một chỗ, thì thầm bàn bạc mãi không thôi, nói đến chỗ kích động, chiếc đai lưng trên lưng nàng ta tự nhiên tuột ra, lắc lư, hóa ra không phải là đai lưng mà là một cái đuôi lớn lông xù.
Lúc mấy "quỷ sai" còn đang sầu não, trên tường chợt hiện ra một cánh cửa trong suốt, một thanh niên trẻ tuổi mặc quần trắng áo trắng, vô cùng tuấn tú đi ra.
Vừa nhìn thấy hắn, đám "quỷ sai" mặt mày biến sắc, vội vàng chạy bắn về phía khách hàng của mình, hồ ly tinh còn phản ứng mãnh liệt hơi, vèo một cái đã ôm lấy A Kiều.
Hắn nhìn quanh một vòng rồi nhắm thẳng về phía A Kiều, đi tới, mày liễu mắt trong, đáy mắt lấp lánh có thần: "Cho hỏi cô nương chính là Trần A Kiều sao?"
A Kiều quan sát hắn một lượt từ đầu đến chân, cảm thấy hắn ăn mặc thật kì quái, Liễu Vạn Thanh sực nhớ ra, búng tay một cái, áo trắng quần trắng trên người đã hóa thành trang phục thời Hán, cười với A Kiều: "Nương nương tới đây là để hoàn thành tâm nguyện nhà vàng phải không?"
Hồ ly tinh tức giận, một tay nàng ta ôm lấy A Kiều, một tay chỉ thẳng vào mặt người trẻ tuổi kia: "Hôm nay nếu như ngươi còn dám cướp khách hàng của ta, bà đây cũng không phải kẻ ăn chay đâu nhé!"
Liễu Vạn Thanh chẳng có gì sợ sệt, bình thản nói: "Cô là hồ ly, vốn đã chẳng ăn chay rồi."
Nguyên hình của hắn vốn là một cây liễu ngàn năm, nói cho cùng thì đúng là đồ chay, hồ ly bị hắn làm cho tức điên người, đến tai cũng lộ ra, nhìn có vẻ sắp hiện hình tới nơi đã bị một câu của hắn ngăn cản: "Thành tích lần này chia đôi, hai chúng ta mỗi người một nửa."
Hồ ly "xì" một tiếng, cười nói: "Đây là khách hàng của ta, dựa vào cái gì mà phải chia thành tích với ngươi chứ?"
Liễu Vạn Thanh ung dung hỏi nàng: "Cô có cách sao?" Hồ ly vẫy vẫy chiếc tai lông xù, mặt đầy vẻ không cam lòng, nhưng nàng ta thực sự không nghĩ ra cách nào, Liễu Vạn Thanh là người có nhiều thành tích nhất trong toàn bộ Ty Giải Mộng, sổ thành tích của hắn lấp lánh ánh vàng, nói không chừng hắn thực sự có cách.
Thực ra ban đầu nàng ta vốn định độc chiếm toàn bộ thành tích lần này, nhưng thứ nhất nàng không nghĩ ra cách, thứ hai không thể để A Kiều chạy mất, chia đều thành tích ít ra vẫn còn hơn để sổng một con cá lớn như vậy.
Hồ Dao mặt sưng mày sỉa: "Nói đi, ngươi có cách nào?"
Liễu Vạn Thanh nhìn về phía A Kiều, mỉm cười: "Nương nương thực sự thật lòng mong được giải mộng sao?"
"Phí lời." Hồ Dao bực tức trợn mắt liếc xéo Liễu Vạn Thanh, nghiến răng ken két, nếu như cái cây liễu thành tinh này mà không nói ra được cách nào, hôm nay nàng ta sẽ gặm một miếng đồ chay này cho biết mặt.
Liễu Vạn Thanh liếc về phía nàng ta đầy xem thường, nhưng vẫn tươi cười với A Kiều như cũ, A Kiều ngẩng đầu, lộ ra chiếc lúm đồ tiền nho nhỏ trên má: "Đương nhiên rồi."
Nàng làm ma chán lắm rồi, vốn nghĩ cứ ngoan ngoãn chờ đợi tới ngày đầu thai thì đi thôi, nhưng không ngờ bởi chuyện liên quan tới Lưu Triệt mà nàng lại chẳng thể đầu thai. Càng là như vậy, nàng càng phải sang kiếp khác.
Liễu Vạn Thanh dẫn A Kiều tới trước bàn hắn, mời A Kiều ngồi xuống, bày ra trước mặt nàng rất nhiều bánh kẹo điểm tâm, tất cả đều là những loại A Kiều chưa ăn cũng chưa thấy bao giờ, Liễu Vạn Thanh đưa tay bóc vỏ một chiếc kẹo, đặt vào tay A Kiều: "Đây là kẹo ở hiện đại, dưới âm ty không có đâu."
Liễu Vạn Thanh là một gốc cây ngàn năm tuổi đã thành tinh, thấy A Kiều trông bé nhỏ dễ thương nên cũng dỗ dành nàng như dỗ dành mấy cô bé nhân viên văn phòng muốn đầu thai.
A Kiều giơ tay ra nhận chiếc kẹo, những hồn ma không có người thờ cúng bình thường chỉ có thể ăn hương ăn nến. Cũng may nàng ăn không nhiều lắm, nàng dùng vàng bạc tới chỗ Mạnh Bà mua mấy viên hương là được, kẹo này nàng chưa được ăn bao giờ.
A Kiều ngậm viên kẹo vào miệng, ngọt thật. Nàng đưa lưỡi liếm thêm mấy cái, lại càng muốn đầu thai hơn.
Liễu Vạn Thanh mỉm cười, nói ra cách của hắn. Cách của hắn là tìm trong những kiếp sau của Lưu Triệt xem ai là người có sinh thần bát tự gần giống với hắn nhất. Việc đòi nhà vàng của Hán Vũ Đế là không khả thi, nhưng chỉ cần đòi được từ kiếp sau của Lưu Triệt cũng đã có thể có thể xóa tan chấp niệm ngàn năm này rồi.
Chỉ cần có được nhà vàng trong tay, A Kiều có thể đầu thai sang kiếp khác.
A Kiều nghe hắn nói xong, gật đầu luôn: "Được, thế cứ làm như vậy đi."
Hồ Dao nghĩ Liễu Vạn Thanh có cách nào hay ho, hóa ra lại là một cách như thế. Xem được chuyện sinh tử luân hồi cũng chẳng phải dễ dàng gì, hai người bọn họ đều chưa có quyền hạn này.
"Hóa ra ngươi chỉ nghĩ được đến vậy thôi hả? Thế thì thà nghĩ cách xin một cái giấy phép, nhờ thần Dạ Du châm chước cho một chút, tạo mộng liên tục mười bảy mười tám ngày còn hơn." So với những người bình thường, Hoàng đế còn có nhiều nỗi sợ hơn, nói không chừng có thể thành công.
Liễu Vạn Thanh gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, nhướn mày cười: "Thế thì chúng ta cùng làm, cô làm cách của cô, tôi dùng cách của tôi, cách của ai có tác dụng thì thành tích sẽ được tính cho người ấy!"
Nguyện lực ngàn năm cơ đấy, món hời này nhất định phải kiếm về cho bằng được.
Hồ Dao đập bàn đánh rầm một cái, bộ ngực trong lớp lụa hồng cũng rung lên mấy cái: "Bà cô đây đánh cuộc với ngươi luôn! Ngươi mà thua thì quỳ xuống dập đầu ba cái thật vang cho ta!" Cứ coi như cách của nàng không thành công đi chăng nữa, con yêu tinh Liễu Vạn Thanh ngu ngốc này cũng chỉ đang nói liên thiên mà thôi.
Liễu Vạn Thanh liếc nhìn nàng ta, ôn tồn nói: "Nói năng to tát thật, cô tốt với tôi một chút đi, đến lúc đó sẽ chia cho cô một phần."
Hồ ly nheo nheo mắt, cái liếc mắt này của Liễu Vạn Thanh khiến nàng ta rùng cả mình, khảng khải vỗ ngực hứa hẹn với A Kiều: "Cô yên tâm, ta sẽ đi xin giấy phép ngay lập tức, tối hôm nay chúng ta báo mộng luôn!"
A Kiều không hiểu thành tích là cái gì, nàng đoán đó chắc là cách kiểm tra đánh giá quan viên. Quan dưới âm ty chắc cũng giống quan trên dương gian, muốn được thăng quan cũng sẽ phải xét tới thanh danh của vị quan đó thế nào, trải qua sự đánh giá của vị quan chịu trách nhiệm kiểm tra. Nhưng thôi, dù sao có tận hai quỷ sai muốn nghĩ cách cho nàng hẳn sẽ hơn chỉ có một.
Nàng vui vẻ gật đầu, cảm thấy phen này cái nhà vàng kia có hy vọng nên vô cùng hài lòng. Ra khỏi Ty Giải Mộng, Sở Phục mới chui từ trong tay áo A Kiều ra, nàng ta hỏi: "Nương nương, cái Ty Giải Mộng này nói cho cùng có làm được việc không thế?"
"Làm được hay không cũng phải thử mới biết."
Vụ này của A Kiều gần như đã bất khả thi, phóng mắt khắp âm phủ, ngoài Ty Giải Mộng thì còn chỗ nào có thể giúp nàng lấy được nhà vàng nữa đâu, thà thử một lần còn hơn là cứ để vậy rồi sống cả ngài năm vạn năm dưới Phong Đô này.
A Kiều nhếch miệng cười, nếu như gặp nàng trong mộng, Lưu Triệt sẽ có vẻ mặt thế nào đây?