Vương Hàn rón rén đi thật nhẹ từ phía cửa, nhẹ nhàng nhấc tấm chăn mỏng lên, cơ thể nõn nà của Minh Nguyệt hiện ra trước mặt anh. Anh cứng rắn nuốt một ngụm nước bọt, bây giờ không phải là lúc làm chuyện đó. Chuyện hạnh phúc gia đình của Giang Luân vẫn quan trọng hơn.
Vương Hàn chui vào trong chăn, nhích người vào sát cơ thể cô. Anh vòng tay ôm lấy cô vợ nhỏ. Minh Nguyệt khẽ động người thức dậy, đại não vô thức tìm kiếm hơi ấm thân thuộc, cố liền túc người vào sâu trong lòng anh.
Vương Hàn đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc rối, đặt lên trán cô một nụ hôn ngọt ngào.
“Tiểu Nguyệt...”
“Ưmm...”
Minh Nguyệt lười biếng lắc đầu, đôi mắt xinh đẹp lim dim hé mở. Hàng lông mi đen dài như cánh bướm khẽ run rẩy.
Trước mắt cô là người đàn ông vô sỉ đáng ghét, dẫu có là chồng cô thì cô thấy anh vẫn độc tài như ngày nào. Đầu óc cô hơi choáng váng, men say hôm qua còn đọng lại. Trong trí óc cô vẫn như in dư vị nồng cháy của đêm qua...
“Anh tránh ra đi. Đừng có động vào em nữa!” Minh Nguyệt tức giận dùng tay đấm mạnh vào người Vương Hàn.
Vương Hàn nở nụ cười tươi rói, trói cô trong vòng tay rộng lớn. Giọng nói dịu dàng dỗ dành cô vợ nhỏ.
“Tiểu Nguyệt, anh xin lỗi mà. Là do anh không tốt. Em đừng giận nữa nhé?”
“Hừ! Anh còn dám lôi em về từ chỗ tiểu Nhiên?! Anh đúng là muốn làm loạn rồi?”
“Phu nhân à, anh không dám bắt nạt em nữa đâu mà...”
Vương Hàn trưng ra bộ mặt ủy khuất, khuôn mặt đẹp đẽ dụ hoặc hớp hồn cô. Đây không phải là mĩ nam kế sao? Anh cho rằng cô sẽ mủi lòng mà tha cho anh sao? Vậy thì anh nghĩ đúng rồi đấy...
Minh Nguyệt thấy anh như đang nhõng nhẽo, càng cảm thấy vui vẻ trong lòng, đáy tim nổi lên những đợt sóng ấm áp. Anh và cô, hi vọng sau này cũng sẽ hạnh phúc như vậy. Tất cả chỉ ngỡ là mơ vậy. Cùng anh thức dậy, cùng anh sống vui vẻ, thấy được những vẻ mặt khác của người cô yêu. Đây chẳng phải điều tuyệt vời nhất sao?...
“A Hàn, em đói rồi! Em muốn ăn trứng omelette với nước ép.”
“Vâng thưa phu nhân.”
“Omelette không có...”
“Tiêu.”
“Em uống...”
“Nước ép táo.”
Vương Hàn lấy cho cô bộ đồ mới rồi anh đeo chiếc tạp dề, xắn tay áo vào bếp nấu cho cô ăn.
Minh Nguyệt hơi ngẩn người nhìn anh. Tim cố đập liên hồi thình thịch, ngay cả sở thích ăn uống của cô mà anh cũng thuộc làu làu như vậy...
Cô mặc đồ gọn gàng thì đã thấy anh chuẩn bị xong tất cả mọi thứ. Thậm chí anh còn kéo ghế cho cô ngồi, Minh Nguyệt tự nhủ, cũng không thể nào tha thứ cho anh dễ dàng như vậy được, hành hạ một chút thì đã có sao đâu.
Minh Nguyệt kiêu ngạo hất tóc ngồi xuống thưởng thức bữa ăn sáng ngọt ngào. Có phải khi trước cô là nữ anh hùng giải cứu ngân hà hay không mà kiếp này lại vừa hay có được anh, không thể phủ nhận rằng, mỗi ngày cô cảm thấy bản thân ngày càng phụ thuộc vào người đàn ông này, hơn nữa còn yêu anh nhiều hơn lúc trước.
Vương Hàn nhìn người con gái đang ăn rất vui vẻ kia, đáy lòng anh cũng không khỏi hạnh phúc. Có được cô là điều kỳ diệu nhất, quả thật anh không nghĩ có thể phải lòng cô sâu đậm như vậy. Cả đời này, cũng chỉ duy nhất có cô mà thôi.
“Tiểu Nguyệt.” Vương Hàn khẽ cất giọng.
“Hửm?”
“Tiểu Nhiên cãi nhau với Giang Luân, em cũng biết chuyện này mà đúng không? Hôm qua cậu ấy bị Tiểu Nhiên đánh cho một trận ra trò.”
“Lũ đàn ông các anh cũng thật vô sỉ. Đã có bạn gái mà còn liên lạc với người cũ. Tiểu Nhiên đánh là đúng rồi. Em không cản em ấy đâu.”
“Giang Luân cũng rất hối lỗi rồi mà. Em có nghĩ nên khuyên Từ Nhiên tha thứ hay không?”
“Anh định theo phe ai đây??” Minh Nguyệt hơi khựng lại động tác ăn, ánh mắt cũng đem theo vài phần nguy hiểm.
Vương Hàn cứng họng. Trong nháy mắt mọi kế hoạch của anh và Giang Luân đều sụp đổ. Giữa tình và nghĩa lại bắt anh phải chọn sao? Trong lúc Vương Hàn đang đấu tranh tư tưởng mạnh mẽ, Minh Nguyệt cảm thấy cục tức trong người dần trỗi dậy.
“Nếu anh thật sự bày mưu với Giang Luân để em đi khuyên nhủ tiểu Nhiên thì em tuyệt đối không làm. Phải để Giang Luân hiểu tiểu Nhiên đã buồn phiền như thế nào. Đàn ông các anh đúng là một giuộc mà!”
“Người anh em! Tớ xin lỗi cậu nhiều! Phu nhân nhà tớ vẫn quan trọng hơn...” Vương Hàn gào thét trong lòng.
“Tiểu Nguyệt, anh không có ý đó. Để cho cậu ấy ăn năn một thời gian cũng được vậy...”