Về tới nhà, Vương Hàn không buông tha cho cô. Bế cô vào trong phòng ngủ, tiếp tục màn hấp dẫn còn dang dở.
Vương Hàn hôn lên môi cô, mùi thơm như vị sữa, ngọt ngào như mật ong. Trên người cô còn thoang thoảng mùi hoa nhài nhàn nhạt, kích thích dục cảm trỗi dậy. Vương Hàn hơi mất khống chế, bàn tay không an phận lần mò vào bên trong áo.
Cơ thể Minh Nguyệt dựa vào cánh cửa, ưỡn người lên phía trước, lồng ngực đập dồn dập. Toàn thân cô căng thẳng kì lạ. Đây không phải là lần đầu nhưng sao cô lại hồi hộp đến như vậy? Phải chăng là do cả hai vừa mới thổ lộ tình cảm...
Khuôn mặt cô xuất hiện tầng tầng lớp lớp mây hồng dụ hoặc. Thu hút dục vọng của anh sục sôi mạnh mẽ.
Vương Hàn bắt đầu hôn từ trán cô rồi xuống đôi môi, hai má, vành tay, cần cổ, không bỏ sót chỗ nào. Hơi thở cô dồn dập theo nhịp hoà quyện cùng tiếng thở gấp của anh. Cảm xúc tuyệt vời cuồn cuộn như sóng vỗ khiến anh lưu luyến không mới rời khỏi thân thể tuyệt đẹp của cô. Hai tay anh run lên, đại não căng thẳng. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy lạ lẫm như vậy. Máu bên trong người nóng dần lên, cơ thể anh như ngọn lửa bùng cháy dữ dội.
Anh đem bàn tay bao trọn bầu ngực trắng hồng, nhẹ nhàng xoa nắn thật mềm mại. Bàn tay còn lại vuốt ve xuống phía dưới.
Minh Nguyệt nỉ non vài tiếng rồi đưa tay choàng qua cổ anh, cơ thể cô nóng rực lên, dục vọng từ từ ăn sâu vào trong tâm trí cô.
Vương Hàn cởi hết thẩy trên người cô ra, quần áo anh cũng bị ném đi không thương tiếc. Hai cơ thể trần trịu áp sát, nóng bỏng quện vào nhau. Anh bạo dạn mân mê nơi mẫn cảm phía dưới, lúc mạnh lúc nhẹ, đưa cô tới khoái cảm bất tận. Hạ thân cô ẩm ướt giật thót, dòng dịch chảy xuống tay anh.
Anh muốn cùng cô trải qua chuyện này thật dịu dàng như cách anh yêu cô. Nhưng chỉ cần thấy cô đang thở gấp trong lòng anh thì mọi thứ như điên như dại không thể kiềm chế nổi. Vương Hàn đem vật to cứng từ từ tiến vào bên trong cô.
Minh Nguyệt ôm chặt cổ anh, cảm nhận rõ ràng anh đang thong thả đẩy vào, cô khẽ rên lên thành tiếng. Dòng dịch ấm liên tục trào ra, khiến anh phấn khích không thôi. Cô thoải mái dán chặt người vào lồng ngực săn chắc, triền miên theo nhịp điệu của anh.
Đôi mắt cô mê ly mơ màng nhìn anh, bầu ngực phập phồng nẩy lên nẩy xuống đung đưa trước mắt anh. Đáy lòng cô nổi lên vẻ vui sướng nhè nhẹ, khát vọng ngày càng mạnh mẽ.
Vương Hàn nắm chặt hông cô, kịch liệt va chạm hạ thân bên dưới, tiếng tình ái kêu lớn khiến cô ngượng ngùng vô cùng, cái miệng nhỏ nhẹ nhàng rên rỉ.
“Hàn...chậm lại một chút...sẽ có người nghe thấy...”
“Họ có nghe thấy thì cũng không dám làm gì.”
Vừa dứt lời Vương Hàn thúc gậy sâu vào người cô, đôi mắt chất chứa dục vọng nồng cháy. Anh kích động tiếp tục vận động ngày càng nhanh, dịch tình nhiễu xuống dưới sàn nhà. Minh Nguyệt cắn răng nỉ non, tiếng rên ngọt ngào chui vào tai anh càng làm t anh nhộn nhạo, kích động sắc tình trong phòng. Anh hăng sức ra vào liên tục bên dưới, cô bị anh đưa từ khoái cảm này đến khoái cảm khác, tay chân vô lực bám víu vào anh.
“Nguyệt nhi...”
“Ưmm...dạ?...”
“Nguyệt nhi...”
Vương Hàn thì thầm tên cô, giọng anh khàn khàn trầm ấm như cuốn cô vào mê tình khó thoát. Anh điên cuồng vận động, chỉ gọi tên cô thôi cũng khiến lòng anh cuồn cuộn tầng tầng lớp lớp phấn khích. Cô chính là tiểu yêu tinh mà anh yêu nhất.
Người cô róng ran như hòn than đỏ, cả cơ thể dính chặt như keo không tách rời, cả hai thân thể tuyệt đẹp hoà quyện vào nhau, mạnh mẽ va chạ rồi lại dịu dàng nâng niu. Cả hai người đều toát mồ hôi, từ g giọt từng giọt rơi xuống ướt đẫm mái tóc cô, càng tăng phần quyến rũ chết người.
Vương Hàn ôm chặt lấy người cô, đẩy nhanh tiến độ ra vào, mỗi cái thúc đều chạm vào nơi sâu nhất bên trong cô, càng khiến cơ thể cô run rẩy không ngừng nghỉ, tiếng rên yêu kiều như tiếng đàn, du dương êm dịu mê hoặc anh. Minh Nguyệt nâng cao hông, tiếp tục phối hợp cùng nhấp hông của anh, trào ra khoái cảm nóng ẩm. Anh cũng đến cực độ, ghì chặt thân cô phóng ra tình dịch trắng đục. Minh Nguyệt cảm nhận được luồng nóng bỏng liền rên một tiếng lớn, cùng anh trào phóng dục vọng ra ngoài.
Cô uể oải dựa vào người anh, cơ thể ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt đỏ ửng say tình, hơi thở gấp gáp đầy dụ hoặc. Anh hôn nhẹ vào môi cô rồi nhẹ cắn nụ hồng cứng rắn đang hấp dẫn anh. Minh Nguyệt lười biếng nhìn anh.
“Ưm...nghỉ một chút được không? Anh vận động gần 2 tiếng...em mệt rồi...”
Vương Hàn nhếch môi mỉm cười, mèo hoang nhỏ của anh xinh đẹp động lòng người như vậy, sao anh nỡ tổn thương cô chứ. Anh ôm cô vào người nhưng vật to cứng vẫn nằm trọn bên trong, rúc vào nơi sâu nhất, nóng ẩm nhất. Vương Hàn khẽ gầm nhẹ, bên trong cô thật thích. Cho dù anh không vận động cũng không ngừng cắn nuốt hạ thân anh. Thật khiến anh phát điên!
Anh nâng niu cô đặt xuống giường, hai cơ thể nằm sát bên cạnh nhau mệt mỏi. Vương Hàn nhìn cô thâm tình, thấy cô đang thở đều, ngoan ngoãn trong lòng anh, anh cảm giác như đang ôm cả một thế giới nhỏ đầy đáng yêu. Nếu thật sự có thể mỗi ngày yêu thương cô, cưng chiều cô như vậy thì thật anh phúc. Anh mãn nguyện hôn lấy cánh môi anh đào đỏ mọng.
“Ahhh...Hàn, em chỉ mới nghỉ được một chút thôi mà...” Minh Nguyệt bĩu môi trách anh. Mắt cô nhắm nghiền, rúc người sâu hơn.
Một lúc sau, mãnh thú phía dưới rục rịch trỗi dậy, Minh Nguyệt biết anh đang muốn cũng không từ chối, cô say đắm nhìn anh đặt nhẹ một nụ hôn trên khoé miệng. Vương Hàn thấy cô không từ chối anh, anh lên lật người đặt cô dưới hạ thân nóng bỏng, tiếp tục mạn vận động kịch liệt. Hai người lăn lộn trên chiếc giường lớn, dường như không hề biết mệt mỏi. Căn phòng ngập tràn dục vọng và tình yêu nồng cháy. Hai con người, hai trái tim nhưng cùng chung nhịp đập hoà vào nhau. Như mở ra một chương mới cho cuộc tình của họ, một cảm xúc mới mà họ luôn ao ước. Một gia đình viên mãn đầy yêu thương.
Sau hiệp hai kích tình mãnh liệt, cô nhẹ nhàng thiếp đi, chìm vào giấc ngủ. Anh thấy cô đã ngủ sâu giấc, môi mỏng mỉm cười hạnh phúc.
“Tiểu Nguyệt, anh yêu em.”