A, Hai A Kia Lại Đánh Nhau Rồi!

Chương 5: Gian lận?



Sơ đồ chỗ ngồi cuộc thi được dán ở ngoài cửa lớp học, học sinh trong lớp xúm lại chen chúc nhau, người đứng ngoài không thể không kiễng chân rướn cổ giương mắt nhìn qua.

Khi hai người lần lượt đi ra, các bạn học đang ồn ào đều nhanh chóng im lặng, trên mặt không hẹn mà đều phủ lên "Ba phần kính nể, ba phần e ngại, còn có một phần cung kính".

Vừa rồi nhìn hai vị A này đánh nhau hăng hái sôi nổi rồi, bây giờ tĩnh tâm nghĩ lại, ôi mẹ ơi, sau này học chung một trường, chẳng may có ai không cẩn thận chọc hai ông tổ này thì sẽ bị đánh đến cặn bã cũng chẳng chừa mất. Tâm tư kinh hãi.

Mọi người rất tự giác mà tránh ra một lối, còn kịp nói một câu: "Ông nội, mời ngài ngồi."

Bước chân Phương Du dừng lại, cậu nhìn lướt qua mọi người, nhíu mày, rất không tự nhiên mở miệng, "Tôi tự xếp hàng." Cậu không thích bị người nhìn chằm chằm, lại càng không thích người khác đối xử đặc biệt, điều này sẽ làm cho cậu cảm thấy mình là một kẻ ngoại lai không phù hợp.

Các bạn học nhìn thấy vẻ mặt âm trầm và nghiêm túc của cậu, sợ tới mức rùng mình sợ hãi, lại đi lùi về sau thành một vòng lớn.

Trì Hoài từ nhỏ đã quen với kiểu "vạn người mê" này, đút tay vào túi quần ung dung sáng ngời đi đến sơ đồ chỗ ngồi, nhìn chỗ ngồi của mình xong quay qua phía Phương Du, "Bạn học, cậu tên——"

"Xin lỗi, đánh cậu là tôi không đúng." Phương Du cắt ngang lời hắn, mặt không cảm xúc nói xin lỗi.

Đối phương một thân đồ hiệu, không có tiền thì cũng có thế, cậu thật sự không muốn gây phiền toái, không phải là cậu sợ đối phương tìm người mà là loại chuyện này một khi khơi mào đều sẽ không có kết thúc, cậu không muốn bố biết mình lại ra ngoài đánh nhau.

Trì Hoài sững sờ, hắn đơn giản chỉ muốn hỏi Alpha ngầu lòi này tên gì thôi.

Phương Du không nhìn lại hắn, đi lên trước xem chỗ ngồi của mình rồi xoay người vào lớp.

Trì Hoài nhìn chằm chằm vào bóng lưng Phương Du, khiêu mi, đù, Trì Hoài hắn lần tiên thấy người nào xin lỗi mình như vậy, cái giọng nói kia, cái biểu cảm kia, chẳng khác gì đối phương đánh mình nửa người tàn tật.

Vẻ mặt Lâm Dật nhìn có chút hả hê vỗ vai Trì Hoài, "Hoài ca, gặp phải đối thủ rồi ha."

Trì Hoài muốn cứu thể diện, hắn liếc nhìn Lâm Dật, "Này, chúng tôi hoà, OK?"

Lâm Dật cười nhưng không nói lời nào, khoác vai Trì Hoài bước vào lớp.

Chỗ ngồi của Trì Hoài là số 32, cách sắp xếp chỗ ngồi trong phòng học theo "hình chữ S", hắn vừa đi vừa đếm số chỗ ngồi, "Ba mươi, ba mươi mốt, ba mươi......hai."

Chỗ ngồi số 31 chính là vị Alpha vừa đánh nhau với hắn, duyên phận thật sự tuyệt không thể tả.

Tên là gì nhỉ? Vừa nãy hắn chỉ nhìn lướt qua, không có nhìn kỹ, hiện tại trong lòng có hối hận một chút.

Trì Hoài ho khan một tiếng nhìn về số ghế 31, đối phương còn chẳng thèm ngẩng đầu, Trì Hoài đen mặt, tên này, ai mà thèm chứ!

Hắn kéo mạnh cái ghế ra, cố ý động vào bàn phía sau lắc lư một phát, sau đó không đợi Phương Du ngẩng đầu lên, Trì đại thiếu gia đã hùng hổ mà ngồi xuống hất mái tóc đẹp đẽ ra sau.

Phương Du: "......"

Bệnh thần kinh.

Phương Du kéo bàn lại, giữ một khoảng cách nhất định với phía trước.

Chuông reo, cuộc thi rốt cuộc cũng chính thức bắt đầu, đầu tiên là bài kiểm tra ngữ văn, sau khi viết xong thông tin thí sinh, Phương Du cầm bài thi đọc lướt qua một lần.

Thành phần giống đề thi tuyển sinh THPT, cho tài liệu viết văn. Tài liệu là "Mười nhân vật cảm động nhất Trung Quốc"(1), các câu hỏi đều có nội dung chính xác, không quá khó, đọc xong câu hỏi cũng rất dễ bắt đầu, nhưng đó là thơ cổ lúc trước cậu chưa từng đọc qua nên có chút lạ lẫm.

(1) Mười nhân vật cảm động nhất Trung Quốc (十大感动中国人物): Những nhân vật nổi bật được chọn hằng năm và những việc làm cảm động của họ, các trương trình liên quan và giới thiệu nhân vật. Chương trình phát sóng trên CCTV-1 của Trung Quốc vào tháng 2 (tức đầu năm âm lịch). Trương trình phát gần nhất vào 20:00 ngày 17/2/2021.

Nắm được tổng quát đề thi, Phương Du vùi đầu vào trả lời câu hỏi.

"Lỗ Tấn tiên sinh từng nói trong《Bản ghi cảm xúc》: Nguyện những thanh thiếu niên Trung Quốc bước ra khỏi điều hoà, cứ đi lên, không cần nghe những lời người khác hạ thấp mình. Có thể làm thì cứ làm, có thể nói thì cứ nói. Có một phần nhiệt thì có một phần quang, như con đom đóm trong bóng tối cũng có thể toả sáng một chút, không cần đuốc phải cháy, tuổi trẻ chúng ta hãy cống hiến hết mình cho công cuộc xây dựng non sông gấm vóc to lớn của quê hương tỏa sáng."

Sau khi viết xong câu cuối cùng, Phương Du thở phào, cậu nhìn lướt qua, vừa vặn viết đủ hết trang giấy của bài thi. Đóng nắp bút lại, ngẩng đầu nhìn thời gian, còn nửa giờ nữa mới kết thúc, Phương Du định lật bài thi qua, định kiểm tra cẩn thận lại một lần.

Ngay lúc cậu đang cân nhắc định sửa lại câu sai có vấn đề, thì một quả bóng giấy được ném thẳng vào bàn cậu.

Phương Du sững sờ, ngẩng đầu tìm hướng bóng giấy bay tới, lại thấy ngay vị trí của tên Alpha bị bệnh tâm thần.

Gian lận trong kỳ thi ư? Đề ngữ văn cũng không khó lắm, nhưng nếu không làm được thì tên này làm sao được trúng tuyển vào Nhất Trung vậy?

Phương Du liếc nhìn giáo viên đang lướt điện thoại trên bục giảng, vứt lại quả bóng giấy cho Trì Hoài, hạ giọng nói: "Tôi sẽ không, cậu tìm người khác đi."

Trì Hoài lắc đầu nguầy nguậy, hắn cúi người nhặt bóng giấy rơi trên đất, ném lại cho Phương Du một lần nữa, quay lại phía Phương Du làm khẩu hình, "Không phải, cậu mở ra xem trước đã."

"Hai em phía sau kia! Quay đầu nói cái gì đấy hả!"

Một tiếng nuốt chửng núi sông này làm Trì Hoài sợ tới mức ghế nghiêng suýt nữa thì cắm xuống mặt đất.

Thầy giám thị đi từ trên bục giảng xuống, duỗi bàn tay to lớn cầm quả bóng giấy lên, mắt sáng như đuốc nhìn Trì Hoài và Phương Du, "Tốt, lại là hai em, đánh nhau ẩu đả gian lận, còn chưa nhập học chính thức đâu, thế mà đã làm trái nội quy trường học đến mấy lần, tốt, rất tốt."

Phương Du đen mặt, cậu ở dưới gầm bàn giơ chân đạp lên chân Trì Hoài một cước, Trì Hoài ăn đau trừng cậu, Phương Du cũng quay lại trừng, làm khẩu hình,"Con mẹ nó cậu là ôn thần à(2)!"

(2)Ôn thần: "ôn" trong ôn dịch, ý chỉ một người lây lan "bệnh dịch". Ở đây nói Trì Hoài hay mang đến phiền phức, xui xẻo:))

Thầy giám thị vừa nói vừa mở quả bóng giấy, "Để tôi xem các em chép ở đâu... Bạn học, làm quen chút đi, tôi là Trì Hoài, cậu tên gì?"

Bên trong tờ giấy nhàu nát là một đoạn tự giới thiệu bản thân chữ như rồng bay phượng múa, cũng không có Đáp.Án.Đề.Thi.

Thầy giám thị nhìn hai người, lặp lại nội dung trong tờ giấy một lần nữa, "Bạn học, làm quen chút đi, tôi là Trì Hoài, cậu tên gì?"

Trì Hoài nhún nhún vai biểu cảm "Tôi là người vô tội" trên mặt.

Phương Du mặt mày xám xịt, nhịn cả buổi, lửa giận vẫn "bốc" lên, cậu đập bàn đứng dậy, mẹ kiếp, lão tử mà nhịn nữa thì quá thấp kém rồi!

Phương Du vươn tay nắm cổ áo Trì Hoài, thấp giọng quát, "Đang trong kỳ thi mà cậu hỏi tôi mấy thứ này hả? Có bệnh à!"

Quăng một câu xuống, Phương Du buông tay ra, cầm lấy tờ giấy thi đã hoàn thành ở trên bàn trực tiếp đi lên bục giảng, quay người rời đi, bỏ lại một phòng thi đang bàng hoàng và một Trì Hoài đang bối rối.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv