Phạm Hán Đình cả buổi sáng đều tâm thần không yên, nhưng những vụ thảo luận thương vụ liên tiếp không ngừng chiếm hết thời gian của anh, làm cơ hội để anh muốn tìm Diệp Dĩnh Lam đem hiểu lầm tiêu tan cũng không có.
Nguyên bản anh tưởng thừa dịp buổi tối hướng cô giải thích, nhưng không dự đoán được cô lại đem toàn bộ khoá cửa nhà đổi mới; Đồng thời cách cửa kiểu Nhật hai nhà gian ngăn tựa hồ cũng bị cô tìm thợ khóa đinh tới khóa lại, làm cho anh ngay cả cửa của Diệp gia còn không vào được, đừng nói là muốn giải thích! Anh oán hận đấm xuống trên bàn hồ sơ.
Lúc này cửa bị Diệp Dĩnh Lam đẩy ra, trong tay cô cầm hai tập văn kiện cần anh xem qua đến. “Phạm quản lí, hai văn kiện này cần anh ký duyệt.”
“Lam, em nghe anh giải thích.” Phạm Hán Đình căn bản mặc kệ cái gì văn kiện, bây giờ anh còn tâm tư đâu mà nhắc tới công tác, bắt lấy hai tay của cô. “Sự tình không phải giống Trịnh Thiến Như nói như vậy.”
“Anh đừng gọi thân thiết như vậy, tôi và anh bây giờ đã không có gì liên quan, hết thảy trước kia coi như không phát sinh. Tôi cũng sẽ chúc phúc cho hôn sự của anh và đại tiểu thư.” Diệp Dĩnh Lam giãy khỏi kiềm chế của anh, lui hai bước.
“Chẳng lẽ em không chịu tin tưởng anh?” Phạm Hán Đình hơi hơi tức giận, bước hướng Diệp Dĩnh Lam, đem cô tới gần tường không thể bỏ chạy. “Đưa cho Thiến Như nhẫn chính là một cái tạ lễ, xem như thù lao cô ta theo giúp anh đi mua này nọ, tuyệt không có ý tứ gì khác.” Phạm Hán Đình từ trong túi trước lấy ra một cái hộp nhỏ, chậm rãi mở nắp hộp ra. “Đối tượng anh chân chính muốn cầu hôn chính là em, nhưng là không rõ ràng lắm kích thước ngón tay của em, đành phải mượn tay Thiến Như đến làm vật thí nghiệm, anh thật sự không biết một cái tạ lễ của mình lại làm cho cô ta hiểu lầm.”
Diệp Dĩnh Lam hai mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn bạch kim lóng lánh ở trên vải nhung màu đen. Không có kim cương hoa lệ, cũng không có đường cong khoa trương, chỉ là một cái nhẫn đơn thuần, nhưng trên đó là sự tỉ mỉ của người thiết kế đã tự tay tạo ra bao nhiêu đường nét, mềm mại như dòng nước lượn quanh; Các đường cong này sâu cạn biến hoá không giống nhau, làm cho ánh sáng lấp lánh của nó tự nhiên hiện ra, trở thành sống động độc nhất vô nhị…..
Phạm Hán Đình đem chiếc hộp vải nhung thả trong tay của cô, mâu quang nhìn thẳng vào đôi mắt nâu đồng của Diệp Dĩnh Lam: “Nói cho anh biết, đáp án của em.”
Diệp Dĩnh Lam chỉ cầm chiếc hộp nhỏ nhắn kia, không nói nên lời, tình huống này cũng lúc ban đầu cô tưởng tượng cách xa vạn dặm! Cô cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, nó lẳng lặng nằm ở trong vải nhung, lẳng lặng nhưng lại toả ra ánh hào quang………
Đột nhiên trong lúc này, cửa bị người dùng lực đẩy ra, Trịnh Thiến cao hứng phấn chấn cước bộ chạy tới nắm lấy cánh tay của Phạm Hán Đình, phía sau truyền đến tiếng cười vui vẻ của Trịnh Tư Đức.
“Hán Đình, Thiến Như đã nói cho bá bá biết chuyện ngươi cầu hôn nó, bá bá thật sự rất cao hứng, chẳng những có được một người con rể tốt, về sau công ty cũng có người thừa kế, ta không bao giờ phải để tâm chuyện không có biện pháp kế thừa sản nghiệp của ta nữa, hiện tại công ty đã có ngươi gánh vác, thật sự là quá tốt.” Trịnh Tư Đức haha cười. “Không biết các con tính khi nào thì tổ chức hôn lễ? Ta chắc chắn sẽ cho đôi vợ chồng son các con một hôn lễ long trọng làm hồi môn, mời các bạn bè giới kinh doanh tới tham gia, nói cho bọn họ biết Trịnh Tư Đức ta đã tìm được một người thừa kế kiệt xuất!”
“Em tin tưởng Phạm bá bá nhất định cũng thật cao hứng khi có một người con dâu hiền như em!” Trịnh Thiến Như cười đến mềm mại.
Nghe vậy, Diệp Dĩnh Lam ngực một trận xé rách bàn đau đớn, cô ở trên mặt lộ ra nụ cười cứng ngắc, hơi hơi hạ thấp người.
“Chủ tịch, đại tiểu thư, Phạm quản lí, tôi ra ngoài trước.” Lời còn chưa dứt liền muốn đi ra khỏi văn phòng.
“Đợi chút!” Phạm Hán Đình cực lực muốn giãy khỏi tay Trịnh Thiến Như, lại không dự đoán được cô ta như là như da đường giống nhau, như thế nào đá đều đá không ra.
Khi bước ra khỏi cửa, Diệp Dĩnh Lam xoay người nhìn lại Phạm Hán Đình, ném hộp vải nhung nặng trịch trong tay về phía anh, mà Phạm Hán Đình cũng tiếp nhận được hộp nhung đỏ.
Diệp Dĩnh Lam hít vào một hơi thật sâu, làm nhiên nâng lên cằm ngạo nghễ nhìn khuôn mặt quẫn bách của Phạm Hán Đình, một chữ một chữ nói rõ: “Mượn, cớ, tồi, tệ!”
Phạm Hán Đình ngơ ngác nhìn cô bình tĩnh đi tới cửa, khuôn mặt biến mất phía sau cửa.
“Hán Đình,” Trịnh Thiến Như yêu kiều phe phẩy tay anh. “Chúng ta muốn khi nào thì đính hôn a?”
Phạm Hán Đình thần sắc trầm xuống, lạnh lùng rút cánh tay của mình về, ánh mắt nhìn quét qua Trịnh Thiến Như cùng Trịnh Tư Đức; Trịnh Thiến Như bị anh nhìn như vậy có chút chột dạ, co rúm lại chạy tới sau lưng phụ thân, sợ hãi cầm lấy vạt áo của phụ thân.
Trịnh Tư Đức mạc danh kỳ diệu (không hiểu vì sao) xem xét tâm can con gái mình: “Thiến Như, con làm sao vậy? Tại sao lại trốn sau lưng ba ba?”
Phạm Hán Đình vẻ mặt lãnh băng tới cực điểm, anh lạnh lùng mở miệng:“Trịnh bá bá, Thiến Như, ta nghĩ các ngươi nhất định là hiểu lầm, tuyệt không có chuyện cầu hôn này. Trước kia không có, hiện tại không có, tương lai cũng sẽ không phát sinh.”
Lời anh nói giống như gió lạnh trong trời đáng giá rét, sắc bén cắt qua không khí trong văn phòng.
Trên đường từ phòng âm nhạc về lớp học, Tô Kỉ Thánh nghi hoặc nhìn qua Ông Sĩ Huân ngồi bên cạnh hắn. Hắn cúi đầu, vẠmặt chán nản kéo gót chân đi tới, lúc này và hình tượng bình thường nói cười vui vẻ của hắn rất không giống.
Tô Kỉ Thánh kiềm chế không được hiếu kỳ trong lòng lòng, kiên quyết kéo Ông Sĩ Huân đến một bên.
“Tiểu Huân, ngươi làm sao vậy?” Tô Kỉ Thánh quan tâm hỏi : “Ngươi thân thể không thoải mái sao? Có muốn ta đi báo cáo thầy giáo hộ không?”
“Đúng vậy, ngươi hôm nay thoạt nhìn rất tò mò nha!” Những đồng học khác thấy vậy cũng đi đến, xoay quanh hỏi.“Ngươi ngày hôm qua không phải là tài cao hưng khí nói mẹ người muốn kết hôn, sau khi kết hôn muốn đem ngươi đến ở cùng bọn họ hay sao?”
Lời nói còn chua nói xong, từ khi thốt ra câu này, Ông Sĩ Huân nước mắt lập tức giống như cơn đại hồng thuỷ vỡ đê đổ xuống, khiến toàn bộ nhóm học sinh doạ cho hoảng sợ, hoang mang rối loạn lấy ra khăn giấy trong túi, vụng về lau đi nước mắt của Ông Sĩ Huân.
“Sự tình có biến hóa, phải không?” Tô Kỉ Thánh xem tình hình cũng đoán được bảy tám phần.
Ông Sĩ Huân “Oa” một tiếng khóc thành tiếng:“Ba ba mới nói hắn không thích nuôi cái gì con riêng, nói hắn không nghĩ muốn nhìn thấy ta…… Mẹ nói, mẹ về sau cũng không sẽ không nhìn ta, muốn ta ở cùng gia gia cùng bà nội là tốt rồi…..”
Nguyên bản nhóm học sinh tiểu học lao nhao, bây giờ mới an tĩnh lại. Tuy rằng bọn họ không quá hiểu được con riêng là có ý tứ gì. Nhưng là đại khái cũng đoán được, mẹ Ông Sĩ Huân không cần hắn, chuyện này làm cho đám bạn không biết nên an ủi như thế nào Ông Sĩ Huân đang thương tâm, đành phải đứng yên một chỗ, yên lặng không nói gì, chờ Ông Sĩ Huân tự mình điều chỉnh tốt tâm tình……
Tô Kỉ Thánh tâm tình cũng theo đó mà như trầm xuống đáy cốc, nhớ rõ thật lâu trước kia hắn cũng nghe quá lời nói giống như vậy.
“Học trưởng nói hắn không thích con gái có con riêng đi theo, cho nên ta đá hắn rồi …..”
Buổi tối hôm đó cậu ngủ thật không an ổn, tuy rằng dì thoạt nhìn thực kiên cường, đều là tỏ ra bộ dáng không sao cả, nhưng là cậu hiểu được buổi tối đều bị một trận giống như tiếng khóc vây quanh, tâm thần không yên. Kia không phải dì khóc, mà là trong lòng cậu vẫn băn khoăn cảm giác tội lỗi ác cảm,ho đến tận bây giờ trong lòng cậu vẫn đối với dì băn khoăn áy náy. Vì cậu, dì đã phải hy sinh rất nhiều ước mơ của mình…….
Vậy Phạm thúc thúc thì sao? Ý của chú ấy là như thế nào? Tô Kỉ Thánh ảm đạm hạ mắt xuống, cậu thật vô cùng muốn hỏi, nhưng là lại không dám hỏi. Từ sau khí Phạm thúc thúc tham gia vào cuộc sống của cậu và dì, cậu đã có thói quen mỗi ngày cùng Phạm thúc thúc gặp mặt, mỗi ngày nhìn chú và dì gia gia cãi nhau.
Mỗi ngày mỗi ngày cuộc sống đều có bóng dáng Phạm thúc thúc, thanh âm của hắn, hết thảy là tự nhiên như vậy, tựa hồ từ ngay từ đầu cuộc sống của ba người bọn họ đã là như thế này.
Tô Chí Uy không thích bị vắng vẻ, không thế nào vui được, hai tay nhanh chóng bắt lấy ba lô của Tô Kỉ Thánh, dùng sức kéo xuống một cái, Tô Kỉ Thánh không có phòng bị, suýt nữa bị hắn làm cho té ngã. May mắn Tô Chí Uy không dùng bao nhiêu sức, chẳng qua là làm cho hắn hoảng sợ mà thôi.
Tô Kỉ Thánh banh hé ra mặt, xoay người lại trừng mắt nhìn Tô Chí Uy:“Ngươi muốn làm gì?”
Tô Chí Uy vô tội nhún nhún vai, bướng bỉnh cười cười.
Loạn bộ dáng xấu xa này làm cho Tô Kỉ Thánh bực muốn chết, liền làm bộ muốn đánh hắn, Tô Chí Uy sợ tới mức vội vàng chạy đi, mà Tô Kỉ Thánh đương nhiên không bỏ qua hắn, cũng chạy theo sau.
Chạy ra cửa sau, Tô Kỉ Thánh cước bộ dừng lại, bởi vì Phạm Hán Đình đang dựa ở cửa xe ô tô nhìn hắn.
“Phạm thúc thúc……” Tô Kỉ Thánh trong lúc nhất thời không biết nên cùng chú nói cái gì, dì đã nói không thể cùng chú ấy có cái gì tiếp xúc nữa.
“Kỉ Thánh ngoan.” Phạm Hán Đình hướng hắn đi tới, thân mình ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn. “Nói cho ta biết, ngươi gần đây thế nào? Còn có, vì sao không mở được bất kì cái cửa nào? Chẳng lẽ Dĩnh Lam một hơi đem toàn bộ khoá thay đổi hết?”
Tô Kỉ Thánh gật đầu. “Dì nói không cần lại cùng ngươi có liên quan gì cả.”
“Chẳng lẽ cô ấy ngay cả một chút cơ hội giải thích cũng không cho ta?” Phạm Hán Đình thực vô cùng buồn bực. Dĩnh Lam tính tình như thế nào như thế ảo! Ngay cả nghe một chút lý do của anh cũng không nguyện ý!
Bất quá Phạm Hán Đình nghi hoặc nhìn anh vẻ mặt rầu rĩ không vui. Anh mục ý xoa bóp khuôn mặt Tô Kỉ Thánh, vỗ vỗ bả vai Tô Kỉ Thánh.
“Kỉ Thánh bảo bối, ngươi làm sao vậy?”
“Thúc thúc, ngươi thường gọi ta như vậy là thiệt tình sao?”
Tô Kỉ Thánh nâng mắt còn thật sự nhìn Phạm Hán Đình, mâu quang ẩn cấp phiếm bất an: Khi Phạm thúc thúc gọi cậu là bảo bối, là thật tâm thích cậu mới gọi như vậy sao? Tâm hồn nho nhỏ của cậu vì phỏng đoán này mà tâm hơi hơi đau.
“Tại sao lại hỏi như vậy?” Phạm Hán Đình không hiểu ra sao nhìn cậu, hôm nay Kỉ Thánh là lạ.
Tô Kỉ Thánh cắn cắn môi, cuống quít cúi đầu, bất an kéo kéo hai dây ba lô. “Không…… Không có việc gì…… Coi như cháu không có hỏi gì. Cháu muốn về nhà! Thúc thúc hẹn gặp lại. Tô Chí Uy, về nhà!”
“yes, sir!” Nghe được Tô Chí Uy kêo to rồi phi đến cạnh người Tô Kỉ Thánh, rất đúng nội quy học sinh tiểu học đứng đắn cúi chào Phạm Hán Đình, đứng thẳng tắp, bởi vì do quán tính, thân mình nho nhỏ còn hơi hơi lắc lư.
“Cháu đi trước.” Tô Kỉ Thánh lôi kéo tay Tô Chí Uy liền chạy, Tiểu Chí Uy theo không kịp tốc độ của hắn chỉ có thể ngã ngã theo sau.
Trước khi họp công việc của Diệp Dĩnh Lam luôn luôn ngập đầu, nhất là khi công ty của cô ngoài dự án xây toà cao ốc, còn tiếp tục ký kết dự án tiêu thụ với công ty khác, trong buổi sáng hôm nay sẽ kí hợp đồng, Phương Hán Đình đang chờ cô mang tập tài liệu sửa thành tập tin vắn tắt, để làm tốt bản thuyết trình lần cuối cùng với phía đối tác. Chỉ thấy trên bàn công tác của cô chồng chất hai tập văn kiện lớn, cơ hồ muốn đưa cô nhập viện.
Cô một bên nghe điện, tay kia vội vàng ghi chép, mà dường như còn có người sợ cô không đủ việc, quăng cho cô thêm hai ba tập văn kiện, không nghĩ qua trên bàn làm việc của cô đã bao thành một ngọn núi nhỏ, sợ tới mức cô vội vàng lấy tay vịn mép bàn. Nhưng mà chưa xong, tiếng điện thoại đòi mạng lại inh ỏi vang lên, đồng nghiệp bên cạnh nói cho cô có điện thoại ở đường dây số 2, Diệp Dĩnh Lam vội vàng chấm dứt cuộc gọi hiện tại, tiếp cuộc gọi kia.
“Diệp tiểu thư, ta là thầy giáo chủ nhiệm của Kỷ Thánh, hôm nay em ấy không có tới trường học, xin hỏi có phải em ấy bị ốm hay không?”
“Bị ốm ư? Không đâu, buổi sáng hôm nay tôi vẫn nhìn thấy nó sức sống mười phần lôi kéo Tô Chí Uy chạy đến trường mà”.
———————–
Đang chạy, Tô Chí Uy không để ý, đột nhiên hai má nó bị mấy giọt nước rơi rớt trúng, nó tò mò lấy ngón tay quẹt nước bỏ vào miệng, bị vị mặn cùng chát của giọt nước mưa làm cho hoảng sợ, nhìn Tô Kỉ Thánh đang đưa lưng về phía nó.
“Trời mưa sao?” Tô Chí Uy giọng nói mang theo lo lắng.
“Có lẽ vậy” Tô Kỉ Thánh không quay đầu lại trả lời, nhưng mà cước bộ dần dần chậm lại.
“Nhưng là vì sao nước mưa lại có vị mặn?” Tô Chí Uy chưa từ bỏ ý định hỏi.
“Bởi vì mây đang khóc thút thít, nước mắt đương nhiên là mặn.” Tô Kỉ Thánh nâng cằm lên nhìn trời, nhịn xuống nước mắt không cho nó cơ hội rơi xuống.
“Vậy nếu Tiểu Uy hát cho nó nghe, nó có vui hơn không?” Tô Chí Uy lắc lắc tay Tô Kỉ Thánh, dứt lời liền bắt đầu hát vang.
Hai đứa trẻ bước chậm rãi trên lối đi bộ, Tô Chí Uy trên đường không ngừng ca hát, thỉnh thoảng làm ra một cái mặt quỷ kỳ quái cố ý làm choTô Kỉ Thánh cười.”
———————-
Diệp Dĩnh Lam hồ nghi trả lời.
“Nhưng mà thật sự Kỉ Thánh thẳng đến tiết thứ hai vẫn không thấy đến. Diệp tiểu thư, cô có biết em ấy có thể đi đâu không? Hoặc là ngoài bạn học ở trường, có liên lạc với bạn bè khác bên ngoài không?”
“Tôi hoàn thành tập tài liệu này lập tức về nhà đi tìm. Thầy giáo, nhờ thầy giúp tôi lưu ý Kỷ Thánh một chút” Diệp Dĩnh Lam như thế nào cũng phải đem phần tư liệu này đưa cho Phạm Hán Đình. Bất quá chờ cô chấm dứt án đợt này, Kỉ Thánh tốt nhất cẩn thận cái mông nhỏ của nó, cư nhiên dám bỏ học, thực không muốn sống nữa rồi!
Vội vàng đem công chuyện xử lý cho xong, Diệp Dĩnh Lam liền lập tức trở về nhà. Cô hiểu được Kỉ Thánh tuyệt đối không nghỉ học mà ko có lý do, bằng không chính là nó bị ốm. Nhưng mà nó gần đây trông vẫn bình thường mà, nghỉ học không lý do hình như là không phải, khả năng nó bị ốm nhiều hơn; Bởi vì gần đây thời tiết lúc lạnh lúc nóng, mà thể chất của Kỉ Thánh cũng không phải là tốt lắm ……
Đêm qua hình như nghe thấy nó ho khan thì phải, khi trở về thuận tiện mua chút điểm này nọ cho nó. Trong lúc chờ thang máy cô tính toán.
Sau khi đẩy cửa ra thấy trong nhà yên tĩnh, Diệp Dĩnh Lam có chút bất an, bởi vì từ trước đến nay chỉ cần Kỉ Thánh ở nhà, nó sẽ để đèn sáng, còn có thể phát ra một ít âm nhạc, làm cho từng bước chậm trở về cô sẽ không cảm thấy cô đơn, nhưng là lúc này trong nhà lại thực yên tĩnh, đến nỗi cây kim rớt xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng vang, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ Kỉ Thánh không có ở nhà sao? Cô đẩy cửa phòng của Kỷ Thánh, ngoài ý muốn phát hiện bên trong cũng không có người ở. Cô buồn bực đi vào, nhìn quanh bên trong, không có gì khác thường, nhưng là tại sao Kỉ Thánh lại trốn học?
Trên bàn học có một cái phong thư khiến cho cô chú ý. Cẩn thận xem, tên của cô đường đường được đề trên đó; Cô mở ra phong thư, rút ra sáu tờ giấy viết thư bên trong.
Mở đầu lá thư là tình cảm tràn ngập cảm kích đối với Diệp Dĩnh Lam sáu năm qua đã chiếu cố, nhắc lại một ít truyện cũ quan trọng tốt xấu, Diệp Dĩnh Lam xem bất giác cười ra thành tiếng. Không nghĩ tới một ít chuyện cũ Kỉ Thánh lại đem nhớ rõ chặt chẽ như vậy, có một số việc cô căn bản là quên không còn một mảnh, không nghĩ tới Kỉ Thánh nói ra, liền giống như là chuyện mới phát sinh ngày hôm qua, từng chuyện xảy ra, rõ ràng trước mắt.
Nhưng mà càng xem cô càng bất an, vì sao giữa những hàng chữ này cảm giác tựa hồ như là ở hướng cô nói lời từ biệt…… Kỉ Thánh dặn dò cô rất nhiều, bảo cô hằng ngày phải chú ý chi tiết nhỏ nhất.
“Kỉ Thánh đang làm cái gì vậy!” Diệp Dĩnh Lam mở ra tờ giấy cuối cùng, bên trên chỉ viết : “Dì, bảo trọng. Chúc dì sớm cùng Phạm thúc thúc có kết quả tốt đẹp, Kỉ Thánh thành tâm cầu nguyện chúc phúc cho hai người.
Dì Dĩnh Lam, cám ơn người đã chiếu cố cháu sáu năm qua.
Tạm biệt, dì Dĩnh Lam. Về sau có cơ hội gặp lại.”
Diệp Dĩnh Lam trong đầu trống rỗng! Kỉ Thánh bỏ nhà đi! Đây là chuyện gì xảy ra, vì sao nó muốn bỏ nhà đi?
Lá thư trong tay cô rơi xuống, hai tay không kiểm soát được run run! Kỉ Thánh cư nhiên rời bỏ cô, bỏ lại cô cô đơn một người……
Nháy mắt nước mắt tràn mi chảy xuống hai má, cô bất lực ngồi chồm hỗm trên sàn nhà, hai tay che mặt.
Cô nên làm cái gì bây giờ? Nên hướng ai xin giúp đỡ? Giờ phút này trong đầu cô hiện lên khuôn mặt của Phạm Hán Đình, Diệp Dĩnh Lam không nghĩ nhiều liền nhặt lên lá thư lao nhanh ra khỏi phòng.
Mặc kệ trong văn phòng của Phạm Hán Đình còn có một nhóm các đồng sự của công ty đang phân tích phướng hướng mới của xi nghiệp, Diệp Dĩnh Lam vẫn một mạch tiến thẳng vào trong phòng hội nghị khiến mọi người đều ghé mắt nhìn qua, mà Trịnh Thiến Như càng muốn đuổi cô ra khỏi phòng họp.
Lúc này Phạm Hán Đình đang đứng trước máy chiếu, thuyết minh kế hoạch dự thảo của mình, khi nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy nước mắt của cô, liền dừng công tác lại đi ngang qua mặt Trịnh Thiến Như, đem Diệp Dĩnh Lam ôm vào trong lòng.
Diệp Dĩnh Lam đang chìm trong nước mắt, lúc này như chết đuối vớ được cọc, cả người chôn ở trong vòng tay của anh, cảm xúc bối rối cuối cùng cũng an ổn rất nhiều.
Phạm Hán Đình ôn nhu lấy ngón tay giúp cô lau đi nước mắt, lẳng lặng đem cô ôm vào trong ngực.
“Hán Đình, cô ta gây trở ngại hội nghị của chúng ta, anh mau đuổi cô ta ra ngoài đi!” Trịnh Thiến Như ghen ghét làm ra động tác đuổi người.
Nhưng Phạm Hán Đình cũng không thèm để ý tới cô ta, quay lại nói với Quách Quốc Chính: “Quách phó tổng, kế hoạch này anh với tôi đều rõ ràng như nhau, phiền anh tiếp nhận bài phân tích của tôi, tôi phải đi xử lí chuyện của Dĩnh Lam.”
Trịnh Thiến Như vẻ mặt ngạc nhiên cùng oán đố (oán hận, đố kị)! Vì sao Hán Đình gọi cô ta thân thiết như vậy? Cô ta cắn chặt môi.
Không để ý tới thần sắc của mấy người trong phòng, Phạm Hán Đình mang Diệp Dĩnh Lam rời đi, để lại Quách Quốc Chính vẻ mặt bất đắc dĩ.
Cầm lấy quang bút* của Phạm Hán Đình bỏ lại trên bàn hội nghị, tiếp nhận bài phân tích của anh bắt đầu tiếp tục công việc.
(Min: *ầy… cái quang bút nầy… mụi đoán là cái bút laze mà dùng để chỉ chỉ khi đi hội nghị a. Sophie: ta nghĩ đúng rùi đó Min J)
Trong văn phòng của Phạm Hán Đình, anh nhẹ nhàng hôn đi nước mắt của Diệp Dĩnh Lam . “Em làm sao vậy?”
Diệp Dĩnh Lam giương mắt, ánh mắt tràn đầy thống khổ nhìn vào trong mắt anh, làm cho Phạm Hán Đình ngạc nhiên.
“Kỉ Thánh đi rồi…… Nó vô thanh vô tức bỏ em mà đi……”
Cô đem thư Tô Kỉ Thánh để lại đưa cho anh xem, sau đó lại vùi vào trong ngực anh cúi đầu khóc, Phạm Hán Đình thương tiếc khẽ hôn lên trán cô.
“Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tìm được nó. Đừng khóc……” Phạm Hán Đình nâng hai tay lên nhanh chóng ôm lấy thắt lưng nhỏ bé tinh tế của cô, yên lặng mà an ủi cô.
***
Phạm Hán Đình đẩy cửa phòng Kỉ Thánh ra, cũng không bật đèn lên, nương theo ánh sáng mờ nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào, anh nhìn thấy Diệp Dĩnh Lam ngồi ở trên giường của Kỉ Thánh ngơ ngác nhìn ảnh chụp Tô Kỉ Thánh, đầu ngón tay cô khẽ lướt qua khuôn mặt Tô Kỉ Thánh trong ảnh.
Mọi tấm ảnh chụp Tô Kỉ Thánh đều được cô đặt ở trên giường, trông thật hỗn độn, có những tấm từ khi Kỉ Thánh mới sinh ra, bi bô tập nói, chập chững tập đi, còn có những tấm đầy đủ các biểu hiện của hắn, có cười, có vui, có buồn, có giận, tất cả đều được lưu giữ lại trong ảnh……
Phạm Hán Đình ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, để cho Diệp Dĩnh Lam mềm mại tựa vào trong ngực anh.
“Đây là chị gái của em, sau khi anh rể qua đời, lúc Kỉ Thánh trong đám tang bộ dáng rất lạ, bình tĩnh không giống như những đứa nhỏ sáu tuổi khác, kiên cường đến nỗi làm cho em muốn khóc…..”
Cô chỉ vào tấm ảnh chụp to nhất, ở trong cả khoảng không gian màu đen chỉ có duy nhất một vầng sáng, thân mình nho nho của Tô Kỉ Thánh đứng phía trái ảnh, đôi mắt không tình cảm nhìn về phương xa ko biết tên, cảm xúc yên lặng, giống như thời gian cũng theo hắn mà ngưng lại.
Diệp Dĩnh Lam nhặt lên một tấm ảnh khác. Bên trong là Tô Kỉ Thánh đeo cặp sách, trên lưng tươi cười sáng lạn đi về phía cổng trường, còn vẫy vẫy tay về phía người chụp ảnh, không nhìn ra một tia sợ hãi nào.
“Đây là ngày đầu tiên Kỉ Thánh đi học tiểu học, từ một người bình tĩnh dị thường khôi phục lại thành bộ dáng của một tiểu hài tử bình thường, anh xem nó cười lên nhìn thật đáng yêu. Nhưng để khôi phục lại sức sống như vậy, đứa nhỏ này đã tốn một khoảng thời gian rất dài….”
Diệp Dĩnh Lam khóe môi bật ra sủng nịch ý cười, Kỉ Thánh chính là bảo bối dễ thương nhất thế giới này đối với cô!
“Đây là khi hắn mới sinh ra, anh rể chụp rất nhiều ảnh, cái này vừa vặn là những lúc hắn uống sữa, còn đây là khi hắn đi học……” Cô cứ nói xong lại lấy ra một tấm khác. “Đây là ảnh khi hắn lên bục nhận thưởng, Kỉ Thánh rất giỏi, ngay từ khi còn nhỏ đã luôn là người cầm cờ đi trước, mà tham gia diễn thuyết ở trường lúc nào cũng đạt giải nhất, bất kể là thi đọc, thi viết văn đều rất giỏi……”
Diệp Dĩnh Lam nhìn đứa cháu nhỏ trong ảnh, đôi mắt ẩn chứa lệ quang, ngón tay dừng lại trước tấm ảnh của Tô Kỉ Thánh. Trong ảnh Tô Kỉ Thánh vẻ mặt khinh đời bộ dáng đơn độc dựa lưng vào con lạc đà, mặc trang phục dân tộc, đầu đội mũ dân tộc thâm màu rám nắng, trong ánh mắt lóe lên ý cười bướng bỉnh……
“Anh xem, Kỉ Thánh là tiểu soái ca đó a! Nghe Tiểu Uy nói trong trường học có rất nhiều tiểu nữ sinh coi Kỉ Thánh là thần tượng.” Diệp Dĩnh Lam đem những tấm ảnh như là vật quý, đối với Phạm Hán Đình nói xong, liền đem ảnh chụp ôm vào trong ngực.
Phạm Hán Đình ôm vai Diệp Dĩnh Lam, lẳng lặng nghe cô kể chuyện về Kỉ Thánh.
“Khi em vừa nhận nuội Kỉ Thánh, mang hắn về đây, hắn buổi tối luôn ngủ không được……” Diệp Dĩnh Lam suy nghĩ trở lại sáu năm trước.
Khi vừa mang Kỉ Thánh trở về, hắn chỉ luôn im lặng ở một bên, nhìn Diệp Dĩnh Lam, ánh mắt tuy rằng trước sau đều là trầm tĩnh, nhưng Diệp Dĩnh Lam có thể cảm nhận được, mỗi khi cô đứng dậy, đồng tử của Kỉ Thánh sẽ luôn xuất hiện một tia kinh hoàng. Mà phát hiện này làm cho cô hiểu được, kỳ thật tâm trí Tô Kỉ Thánh vẫn chưa theo cha mẹ chết đi mà mất đi tri giác, hắn vẫn đối với thế giới quanh mình có những phản ứng nên có.
Sau đó cô tiến lên ôm lấy tiểu Kỉ Thánh, vỗ vỗ đầu hắn. “Kỉ Thánh ngoan, dì phải đi làm để kiếm tiền để nuôi con, con cùng dì kia ở lại trong nhà nha.”
Khương Vân Âm lúc này tiến đến ôn nhu an ủi tiểu Kỉ Thánh, để cho Diệp Dĩnh Lam an tâm đi làm.
“Kỉ Thánh ngoan, dì Dĩnh Lam thứ Hai, thứ tư đi gia sư Tiếng Anh, thứ ba, năm, sáu làm thêm tại của hang tiện lợi ở ngõ gần chỗ chúng ta, cháu ngoan ngoãn, hết giờ dì sẽ mang cháu đi tìm dì Dĩnh Lam nhé.”
Khương Vân Âm là mẫu người lý tưởng hiền thê lương mẫu. Tính tình uyển chuyển hàm xúc liền cùng với Lộ Kinh Hoa trở thành bảo mẫu của Tô Kỉ Thánh.
“Hôm nay là thứ Năm, dì Dĩnh Lam làm ca từ 7h đến 11h.” Tô Kỉ Thánh nhìn chằm chằm vào Khương Vân Âm.
“Được được, Kỉ Thánh ngoan, một chút nữa chúng ta đi thăm dì có được không, dì Dĩnh Lam phải đến đó làm việc, không phải đi chơi, cho nên, chúng ta không thể đi làm phiền dì.” Khương Vân Âm cùng Tô Kỉ Thánh ngoắc ngoắc ngón tay.
Chỉ cần Tô Kỉ Thánh không tranh cãi ầm ĩ, cô sẽ mang theo nó đi tới xem bộ dáng công tác của Diệp Dĩnh Lam. Nhưng bởi vì Tô Kỉ Thánh nhu thuận lại phi thường trưởng thành sớm hơn tuổi, bởi vậy Khương Vân Âm cơ hồ mỗi ngày phải mang theo tiểu tử này đến chỗ Diệp Dĩnh Lam làm việc.
“Tiểu Kỉ Thánh, dì Vân Âm hôm nay phải làm đồ chua Cao Ly, cháu có muốn học không ?”
Làm gia sự là sở trường của Khương Vân Âm, bởi vậy những khi cô chiếu cố Tô Kỉ Thánh, cô luôn dạy cho hắn làm một ít món ăn đơn giản; Mà cô cũng kinh ngạc phát hiện, Tô Kỉ Thánh ở trong phương diện nấu nướng tựa hồ có hứng thú thật lớn, lại còn có tài năng bẩm sinh, một lớn một nhỏ ở tại phòng bếp chơi đùa thật khoái trá.
“Dì Vân Âm, đã mười một giờ rồi!”
Tô Kỉ Thánh sau khi nhìn đồng hồ đặc biệt sốt ruột nhắc nhở Khương Vân Âm, cậu muốn mang theo hộp cơm nhỏ này cho Diệp Dĩnh Lam làm bữa ăn đêm, cho dù có là khi trời đổ mưa to, người khác cũng không có biện pháp ngăn cản quyết tâm ra khỏi nhà của cậu. Hơn nữa cậu mỗi lần đều dùng lời lẽ hùng hồn đầy thuyết phục nói rằng Diệp Dĩnh Lam làm việc nhiều nhất định sẽ mệt mỏi, đói bụng, nhât định phải ăn vài thứ để bổ sung thể lực mới được!
Nếu Khương Vân Âm quyết tâm lấy lí do “Tiểu hài tử buổi tối không nên ra khỏi nhà” để không cho cậu đi ra ngoài, cậu cũng sẽ tự mình mang theo chìa khóa đi ra ngoài, vì muốn nhìn thấy Diệp Dĩnh Lam vui vẻ ăn đồ ăn cậu làm, sau đó đợi cho đến mười hai giờ có giao ban, lại đi theo Diệp Dĩnh Lam tản bộ về đến chỗ ở.
Sau khi đã cho Tô Kỷ Thánh đi ngủ, Lưu Tử Phong giữ chặt Diệp Dĩnh Lam lại, vẻ mặt trầm trọng nhìn cô.
“Dĩnh Lam, Siêu lão nhân có nói, nếu cậu còn tiếp tục vắng mặt trong lớp của ông ta, ông ta sẽ cho cậu nghỉ thi luôn đó. Tốt nhất ngày mai cậu đi báo mặt một cái, đồng thời nghe một chút vấn đề trọng điểm trong kỳ thi sắp tới.”
Diệp Dĩnh Lam trợn mắt: “Được rồi, ngày mai tớ đành phải xin nghỉ ở chỗ làm.”
“Dĩnh Lam, cậu còn giữ ý định đi nước ngoài du học không? Tớ nhớ rõ cậu từng nói muốn ra nước ngoài học thêm về kinh doanh.”
Lưu Tủ Phong hỏi. Khi mới quen biết Diệp Dĩnh Lam, đã nghe cô tuyên bố nguyện vọng to lớn, muốn sang Mỹ vác được bằng MBA trở về. Nhưng bây giờ, thấy cô cả ngày chỉ lo đi làm công, ngay cả việc học của chính mình cũng bị cô cho xuống vị trí thứ hai, không tránh khỏi có chút lo lắng cho cô.
“Tớ không đi.” Diệp Dĩnh Lam quả quyết nói. “Mặc dù có chút không cam lòng, nhưng mà, đối với tớ bây giờ mà nói, việc chiếu cố thật tốt cho Tô Kỷ Thánh mới là nhiệm vụ quan trọng hàng đầu.”
“Chia tay với học trưởng cũng là vì lý do này sao?” ưu Tủ Phong hỏi tiếp. “Mọi người đều đang bàn tàn về việc này, nhưng sao Diệp Dĩnh Lam cậu lại gạt bọn tớ. Vì sao a? Hơn nữa, cậu và học trưởng không phải đã yêu nhau được ba năm, cũng đã thảo luận đến vấn đề hôn nhân, không phải sao?”
“Đó là chuyện trước kia, không cần đề cập tới nữa.” Diệp Dĩnh Lam dựa lưng vào tường ngồi xổm xuống, dùng tóc che đi vẻ mặt khổ sở của mình, tuy rằng cô nói ra là vân đạm phong khinh, nhưng tình cảm đã bỏ ra, không phải chỉa nói vài ba câu là có thể buông xuôi hết được.
“Bọn tớ đã chia tay từ ba tháng trước. Bởi vì anh ta cho rằng, tớ chỉ quan tâm tới công việc mà xem nhẹ anh ấy, anh ấy không thể hiểu được. Anh ấy muốn tớ phải lựa chọn giữa công việc và anh ấy.
“Nhưng là cậu vì Kỷ Thánh mới bận rộn làm công, an ta không rõ sao?” Lưu Tử Phong không thể tin thấp giọng hỏi.
“Anh ấy cũng đề cập với tớ chuyện trước khi đính hôn, nhưng tớ thẳng thắn nói với anh ấy, Kỷ Thánh sẽ đi theo tớ.” Diệp Dĩnh Lam cưỡng chế chua xót trong cổ họng, ngẩng đầu cười cười. “Nhưng mà học trưởng nói, anh ấy không muốn một cô gái có con riêng đi theo, muốn tớ đem Kỷ Thánh tiễn bước, tớ không thể đáp ứng điều kiện này, cho nên bọn tớ liền chia tay.”
Lưu Tử Phong ngạc nhiên, sụp vai ngồi xuống bên cạnh cô. Cô có thể hiểu được suy nghĩ của học trưởng, đó cũng là lòng ích kỷ tự nhiên của con người, cũng hiểu được đó cũng bắt nguồn từ nhược điểm của nhân tính, cũng không thể đỗ lỗi, trách móc anh ta.
“Tớ thực sự không hiểu, tình yêu không phải là bao dung tất cả cho đối phương hay sao? Nhưng vì sao thường chỉ có việc không theo ý mình, tình yêu cũng liền biến mất?” Diệp Dĩnh Lam nhìn Lưu Tử Phong. “Anh ấy yêu tớ, hay là yêu hình ảnh tưởng tượng của anh ấy về tớ, khi thấy tớ khác với hình ảnh mà anh ấy mong muốn, anh ấy liền thực sự từ bỏ tớ, vậy thì tính gì? Tớ không có thay đổi, thay đổi là lòng anh ta.”
Diệp Dĩnh Lam lắc đầu, vỗ vỗ mông đứng lên. “Đối với tớ bây giờ mà nói, Tô Kỷ Thánh là tất cả của tớ, nó là tưởng niệm tỷ tỷ lưu lại cho tớ, nhìn nó thật cũng như nhìn thấy tỷ tỷ, chứng minh tớ và tỷ tỷ vẫn còn liên hệ với nhau.”
Lưu Tử Phong thớ dài, cũng đứng lên: “Thân là bạn bè của cậu, ngoài ủng hộ cậu ra, tớ cũng không biết phải nói gì. Mà loại nam nhân vô trách nhiệm này, cũng nên quên hắn đi, có lẽ người tiếp theo còn tốt hơn. Nói thật, học trưởng cũng không có gì tài hoa, đứng một chỗ cùng cậu, tớ thấy thiệt thòi cho cậu.”
Diệp Dĩnh Lam quay lại mỉm cười với Lưu Tủ Phong: “Tớ phải tới xem Kỷ Thánh, đã tới đây được vài tháng nhưng nó vẫn chưa thể thích ứng hoàn toàn, buổi tối thường ngủ không tốt, tớ phải đi bồi nó.”
Đẩy cửa phòng Tô Kỷ Thánh ra, Diệp Dĩnh Lam quả nhiên nhìn thấy Tô Kỷ Thánh đang trằn trọc trên giường. Cô mỉm cười bước lại gần, đắp chăn lại cho cháu, ngồi xuống bên cạnh giường hát ru nhẹ nhàng cho nó.
“Kỷ Thánh đừng sợ, dì ở ngay bên cạnh con. Mau ngủ đi nha.”
Cô nhẹ nhàng hôn lên trán Tô Kỷ Thánh, cho tới khi Tô Kỷ Thánh ngủ say, cô mới trở về phòng mình làm bài tập. Tuần sau là kỳ thi cuối kỳ, nhưng cô vẫn chưa nắm hết được bài tập, phải giảm bớt thời gian nghỉ ngơi mới có thời gian để ôn tập.
Diệp Dĩnh Lam tắt bớt đèn, ngoài cửa sổ người xe cô tịch, cửa kính cửa sổ phản chiếu lên khuôn mặt của cô, thoạt nhìn có chút mỏi mệt. Cô khẽ thở dài! Đừng nghỉ nhiều nữa, học bài mới là quan trọng. Đêm dài dần dần trôi qua, đài radio bên cạnh cùng cô thức đêm…
——————
Diệp Dĩnh Lam lại mở ra một tập album, chỉ cho Phạm Hán Đình thấy ảnh chụp của Kỷ Thánh.
“Anh đừng thấy Kỷ Thánh có vẻ người lớn, thực ra, nó rất sợ cô đơn, lúc đó mỗi tối em đều phải ở cùng với nó, nếu không, nó sẽ trốn trong trăn mà khóc trộm, bộ dáng đáng thương đó khiến cho ai nhìn thấy cũng không nhịn được mà ôm nó vào lòng. Thật khó mà tưởng tượng được, khi nó lớn lên lại trở thành một đứa trẻ tự tin như bây giờ, nước mắt lại tràn ngập trong đôi mắt Diệp Dĩnh Lam.
“Nó luôn nhu thuận tự làm chuyện của mình, không bao giờ gây phiền não cho em, em cũng an tâm tin tưởng nó, có phải vì em quá vô tâm cho nên trong long nó nghĩ gì em cũng không biết?” Diệp Dĩnh Lam dùng hai tay níu chặt áo Phạm Hán Đình: “Em rất lo lắng nó một mình ở bên ngoài, em sợ không biết nó có phát sinh chuyện ngoài ý muốn, liệu nó có tìm được chỗ nào mà đi hay không…”
Phạm Hán Đình để cô tùy ý phát tiết cảm xúc, chỉ im lặng bồi ở bên cô…
Diệp Dĩnh Lam bất lực buông tay nhìn Phạm Hán Đình “Vì sao? Vì sao Kỷ Thánh lại muốn rời nhà trốn đi?”
“Yên tâm, không có việc gì.” Phạm Hán Đình khẳng định an ủi cô. “Kỷ Thánh biết tự chiếu cố chính mình như thế nào, nhất định sẽ không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.”
Anh cầm lấy tay Diệp Dĩnh Lam, đặt lên ngực mình, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô. Mà Diệp Dĩnh Lam bất an quay qua chỗ khác.
“Đừng trốn anh. Dĩnh Lam, anh muốn biết, em có đáp ứng lời cầu hôn của anh, về sau để anh chiếu cố cho em?”
Chiếu cố cô? Anh không nhắc tới Kỷ Thánh… Diệp Dĩnh Lam có chút đau long, nhiều năm trước, giọng nói lạnh như băng của học trưởng lại một lần nữa vang lên bên tai cô…
Tôi không thích con gái có con riêng…
“Em hiện tại bây giờ không có tâm tình trả lời anh…” Diệp Dĩnh Lam có chút hoảng hốt quay lưng về phía anh…
Anh không nhắc tới tên Kỷ Thánh… Trong lòng cô nổi lên bao khổ sở. Anh vẫn là không nhắc tới tên Kỷ Thánh… Mỗi người đều ích kỷ, học trưởng như thê, ngay cả anh cũng như thế…
Phạm Hán Đình trong lòng hơi khó chịu, anh bình tĩnh nhìn khuôn mặt của cô “Nói cho anh biết nguyên nhân.”
Diệp Dĩnh Lam tránh tay anh ra, đứng lên: “Em mệt mỏi… Anh trở về đi…”
Anh cũng ích kỷ như những người khác… một hàng nước mắt lặng lẽ chảy ra khỏi hốc mắt cô. Cô không nên chờ mong nhiều ở anh… nhưng là trong lòng cô tại sao vẫn còn le lói chút hy vọng…
Đối với anh? Đối với tương lai? Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Từng nỗi nghi ngờ bất an như nhưng cơn sóng triều mãnh liệt bao phủ lấy cô trong một thời gian ngắn.
————————–
Viện mồ côi, phòng viện trưởng. Ánh hoàng hôn của ngày tàn từ khung cửa sổ chiếu nghiêng vào phòng càng khiến cho không gian thêm tĩnh mịch.
Tổ Kỷ Thánh vẻ mặt trang trọng ngồi đối diện với viện trưởng: “Mong viện trưởng đáp ứng yêu cầu của cháu.”
Trần viện trưởng kéo kính mắt xuống,lúng túng nhu nhu thái dương: “Kỷ Thánh, yêu cầu của cháu viện trưởng rất khó nhận lời, cháu đã có dì chiếu cố chăm sóc, cháu không cần phải sống trong viện mồ côi, cháu hẳn là cũng hiểu được nơi này chắc chắn không thể chăm sóc cho cháu như dì cháu được.”
Trên môi Tô Kỷ Thánh lộ ra một nụ cười bình tĩnh, không nhanh không chậm mở miệng: “nếu viện trưởng không đáp ứng cho cháu, vậy Kỷ Thánh phải gia nhập đội ngũ lưu lạc đầu đường xó chợ rồi.”
Viện trưởng nâng mí mắt, lại đeo kính lên: “Tiểu tử! Cháu uy hiếp ta?”
“Cháu tin viện trưởng hiểu được, cháu có nỗi khổ riêng.”
“Ta sẽ dành thời gian nói chuyện cùng cháu, cháu tốt nhất nói cho rõ ràng, nếu không ta sẽ mời luật sư liên lạc với dì cháu, mời cô ấy đến giải quyết chuyện của cháu.” Trần viện trưởng nghiêm trang nói.
“Lưu cháu lại, đối với bọn nhỏ có rất nhiều lợi ích, cháu có thể làm gia sư cho bọn chúng; Đồng thời, cháu cũng có tiền tiết kiệm, thực sự sẽ không phải tiêu tốn nhiều tiền của viện.”
“Không phải vấn đề này.” Trần viện trưởng thở dài. “Tiền không phải vấn đề trọng điểm, mà phải làm rõ lý do của cháu, đây mới là vẫn đề chúng ta phải bàn bạc.”
“Cháu mệt mỏi rồi. Để qua hai , ba ngày rồi nói sau vậy.” Tô Kỷ Thánh không quay đầu lại đi ra khỏi văn phòng viện trưởng.
Viện trưởng Trần viện mồ côi nhìn theo bóng dáng của cậu, khẽ nhếch động khóe miệng. Mình đã đem đứa trẻ này làm hư. Mấy năm qua, Kỷ Thánh thường lui tới viện chơi đùa cùng bọn trẻ, nhân viên trong viện từ trên xuống dưới hán đều quen thuộc, quả thật đem nơi này thành hậu viện của hắn. Thì ra đây cũng là kế hoạch của hắn! Hắn đã có kế hoạch đến ở nơi này, không nghĩ sẽ quay lại chỗ dì hắn.
Nghe lời kể của hắn trước kia, dì hắn cực kỳ yêu thương hắn, hết tâm hết sức cung cấp đầy đủ mọi thứ cho hắn, nhưng vì sao lúc này hắn lại muốn rời bỏ dì hắn? Việc này ông nghĩ không ra.
“Kỷ Thánh, Kỷ Thánh! Ngươi phải nói cho rõ ràng đã!” Ông hướng về phía bóng Tô Kỷ Thánh cao giọng hô.
“Cháu không rảnh!” Tô Kỷ Thánh quật cường trả lời, chân bước nhanh.
Viện trưởng là người tốt, chỉ là hay dài dòng. Tô Kỷ Thánh chắc chắn ông sẽ không đuổi nó đi, nó sẽ mặt dày ở lại đây vài ngày đã!!!