Phạm Hán Đình mở cửa văn phòng ra, hướng tới Diệp Dĩnh Lam liên tiếp gọi: “Bà xã, bà xã…”
Những người khác ở bên ngoài khó hiểu nhìn hắn, hoài nghi quản lí hôm nay đường như thần kinh có điểm không bình thường. Anh ta có bà xã từ bao giờ a? Toàn bộ mọi người hiện ra thần sắc một mảnh mạc danh kì diệu*.(*không hiểu được, không giải thích được)
Mà Phạm Hán Định lại cực kì tự nhiên đi tới chỗ Diệp Dĩnh Lam, đến khi anh nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn của cô một cái, Diệp Dĩnh Lam mới chú ý tới sự tồn tại của anh, đang nhìn chăm chú vào hồ sơ dự án lúc này mới ngẩng đầu ngước mắt lên nhìn anh, chờ xem anh có cái công việc gì muốn phân công cô đi làm.
“Bà xã à, anh gọi em vài tiếng rồi, tại sao em lại không để ý đến anh?”
Anh vừa thốt lên xong liền thấy những người trước mắt ai ai cũng khinh suyễn, Diệp Dĩnh Lam càng thê thảm hơn, suýt nữa rơiả bút đang cầm trên tay.
“Ai là lão bà của anh a, đừng làm loạn quan hệ!”
“Đương nhiên là em rồi a! Em không phải là vị hôn thê của anh sao?” Phạm Hán Đình ra vẻ rất là đúng lý hợp tình trả lời. “Chẳng lẽ em đã quên rồi sao, vừa mới đi Nhật Bản trờ về, em đã liền trở mặt a?”
Anh xấu xa trả lời làm cho người khác cười ha ha ra tiếng. Nếu Phạm Hán Đình muốn nói giỡn, có thể sẽ nói lớn hơn, bọn họ đều muốn chờ xem màn phát triển tiếp theo.
“Chuyện đó bất quá chỉ là nói dối, anh như thế nào lại coi là thật!” Diệp Dĩnh Lam vô cùng bực mình, cô đương nhiên không muốn có người phá hỏng thanh danh của mình.
“Sự thật chính là sự thật, em đừng có mà chống chế.”
Phạm Hán Đình da mặt dày cười, những người khác lại cười to không thôi. Xác thực, đó là chuyện thật mọi người đều biết, vì thế không ít người cũng đi theo Phạm Hán Đình ồn ào, kêu gào gọi quản lí phu nhân.
Nhất thời trong văn phòng tiếng cười không ngừng.
“Bà xã thân ái, mang giúp anh chén trà đến đây được không em? Anh muốn uống trà em tự tay pha cho anh….” Phạm Hán Đình tiến đến bên cạnh Diệp Dĩnh Lam làm nũng yêu cầu: “Anh ở trong văn phòng hạng nhất a!”
Lúc gần đi anh còn ái muội gửi cho cô một cái hôn gió.
“Nhanh đi a, ông xã của cô còn chờ kìa!” Hứa Đổng Bình* cười khẽ huých nàng một chút. (trước đây ta đặt là Hứa Ngọc Bình là ta hiểu nhầm a, hm nay nàng Min sửa lun nha^ ^)
“Uy, các người là e sợ thiên hạ không loạn sao, tại sao lại đi theo cái tên nhàm chán kia ồn ào a!” Diệp Dĩnh Lam xoa xoa hai tay, tức giận mắng.
“Đùa thật vui a!” Ai ngờ tất cả những người khác đều trăm miệng một lời trả lời, hơn nữa trên mặt tất cả còn đều là nụ cười không đứng đắn.
Một lát sau, Diệp Dĩnh Lam căm giận đem trà nóng hương dùng sức đặt ở trên bàn Phạm Hán Đình, ly trà song sánh suýt nữa thì đổ ra tay anh.
Môi Phạm Hán Đình hiện ra ý cười đùa dai, đứng dậy giữ chặt lấy tay cô.
“Bà xã à, giữa trưa cùng đi ăn cơm đi, mỗi lần đều có một ít bóng đèn bám lấy em, hôm nay phải đến lượt anh nha?” Trán anh còn dính sát vào trán Diệp Dĩnh Lam, đồng thời nắm lấy tay cô đặt ở sau lưng.
Diệp Dĩnh Lam chính là thản nhiên cười cười. “Anh điên rồi.”
Cô rút tay lại, lui về phía sau hai bước.
“Phạm quản lí, tôi phải nhắc nhở anh một câu, vui đùa đừng quá đáng, làm tổn hại danh dự của tôi, mời anh tiết chế.”
Nói xong liền lạnh lùng đi ra ngoài, phía sau Phạm Hán Đình cảm thấy buồn cười, tiếng cười không ngừng mà thổi qua đến.
Diệp Dĩnh Lam vụng trộm nhìn thời gian, đợi lát nữa nhất định cô phải chạy trước, bằng không cái tên Phạm điên tử kia nhất định sẽ trông thấy cô! Trải qua trò khôi hài vừa rồi, bị hắn làm cho thành như vậy, thanh danh của cô hoàn toàn xong rồi, hơn nữa nếu như bị Trịnh Thiến Như biết, cô tốt nhất nên thu dọn hành lý mà ra khỏi công ty a.
Lúc này Phạm Hán Đinh mang theo hồ sơ đi ra khỏi văn phòng, thoạt nhìn hẳn là muốn đi tìm đại lão bản ở trên lầu để bàn công việc.
Diệp Dĩnh Lam âm thầm thở ra một hơi, cầm túi xách hướng thang bộ mà đi đến. Nếu muốn tránh tên kia, đi thang bộ là biện pháp tốt nhất.
Cô đang vừa đi vừa nhảy nhót, nhẹ nhàng ngâm nga ca khúc vừa đẩy cánh cửa thoát hiểm, ai ngờ ánh mắt vừa chuyển, liền nhìn thấy Phạm Hán Đình con ngươi mang theo ý cười, hắn ung dung dựa vào tay vịn cầu thang nhìn cô.
Diệp Dĩnh Lam đứng yên như tượng tại chỗ.
Phạm Hán Đình thay cô đóng cửa sắt lại, ép cô dán sát vào lối cửa thoát hiểm, đem cô giam trong vòng tay mình, trong ánh mắt tràn ngập ý cười bất cần đời, yên lặng nhìn Diệp Dĩnh Lam đang chột dạ.
Đáng giận, cái loại cảm giác toàn thân khô nóng không biết phải làm sao này làm cho cô cảm thấy thật quẫn bách! Diệp Dĩnh Lam bất an dời tầm mắt đi chỗ khác. Vì sao mỗi khi ở bên người hắn, sẽ xuất hiện cái loại cảm thụ mờ mịt này? Nếu hắn trực tiếp khinh bạc mình thì hoàn hảo, đằng này chỉ sợ cái trường hợp xấu hổ này, làm cho người ta muốn trốn cũng không trốn được.
Diệp Dĩnh Lam lén lút di chuyển một chút, muốn làm giãn khoảng cách giữa cô và Phạm Hán Đình.
Nhưng Phạm Hán Đình sao có thể để cô được như ý, hai tay ôm dang ra, dễ dàng nhét cô vào trong lòng mình. Mà Diệp Dĩnh Lam như đã trở thành quy luật mỗi khi anh ôm, lập tức hai gò má đỏ ửng như thiêu.
“Thật là kỳ quái, mỗi khi tiếp cận em, anh đều cảm thấy có loại cảm giác bị em hấp dẫn, còn em thì sao?” Anh ở bên tai cô nhẹ nhàng nói.
Hơi thở của anh như quanh quẩn ở gáy Diệp Dĩnh Lam, làm cho nhiệt độ cơ thể của cô nguyên bản đã cao lại tăng thêm mấy độ. Bởi vì lời anh nói cũng chính là cảm giác trong lòng cô.
“Tuy rằng khi làm việc chúng ta luôn xung đột, bất quá thân thể chúng ta lại cực kì phù hợp a…..” Phạm Hán Đình in từng nụ hôn nhỏ, nhẹ như mưa rồi dừng trước môi cô. “Chúng ta làm bạn cùng gường tốt lắm.”
Diệp Dĩnh Lam cố gắng muốn bảo trì ý chí mình thanh tỉnh, bất quá đây là chuyện vô cùng khó khăn, cô vô cùng hiểu chính mình đại khái không thể có năng lực bỏ chạy khỏi Phạm Hán Đình.
“Có lẽ vậy, nhưng việc này như thế nào…” Cô thử đẩy thân thể anh ra. Bất quá Phạm Hán Đình không có chút động đậy.
“Anh tạm thời không muốn thả em đi. Honey, bảo bối của anh, bà xã đại nhân.” Phạm Hán Đình đúng lúc này hôn lên môi nàng. “Đợi lát nữa đến nhà của anh đi….”
Diệp Dĩnh Lam mở to mắt, thất bại phát hiện cô lại một lần nữa bại bởi năng lực ảnh hưởng của Phạm Hán Đình đối với cô.
Nhìn quanh bốn phía, âm thầm đánh giá, ánh sáng mập mờ rất khó nhận ra thời gian ngay lập tức, bất quá đại khái cũng là buổi tối đi. Cô thở dài, mạc danh kỳ diệu ngẩn người nửa ngày, thật không hiểu Phạm Hán Đình làm thế nào giúp cô che giấu, nếu anh dám can đảm không giúp cô xin phép, cô tuyệt đối đưa địa chỉ cụ thể của anh chuyển cho Trịnh Thiến Như.
Cô trảo trảo tóc, nhìn xem quanh mình, phòng Phạm Hán Đình vẫn như cũ, sạch sẽ, thực không giống của một người đàn ông độc thân.
Theo ánh sáng chiếu nghiêng vào rèm cửa sổ làm cho mọi vật trong tầm mắt trở nên có chút sai lệch, mang hình dáng có điểm mơ hồ màu lam, nên sắc thái này giống như là phim nhựa cổ xưa, bày ra những đường cong không rõ.
Diệp Dĩnh Lam quay đầu, thấy Phạm Hán Đình nằm ở bên người cô, ôm giấc mộng ngọt ngào.
“Này tính cái gì a……” – Dĩnh Lam thì thào tự nói. Trên thực tế địa phương hắc ám sẽ làm cô bất an, mà quan hệ thân mật giữa cô và Phạm Hán Đình không thể cho ai biết quan hệ này tựa như này phiến hắc ám, trầm trọng đặt ở trong lòng cô.
Tuy rằng chủ nghĩa nữ quyền kêu gọi quyền tự chủ thân thể, cô cũng không phản đối cách nói này, nhưng là trong lòng cô không khỏi ẩn ẩn bất an. Cô không thể chỉ lo hưởng thụ nhất thời, mà quên đi thân thể cũng không phải công cụ cầu khoái hoạt. Cô tình nguyện bỏ đi niềm vui quan hệ thể xác, để đổi lấy sự bình then trong tâm hồn.
Nhưng tưởng là nghĩ như vậy, cô lại nên chết không thể cự tuyệt Phạm Hán Đình dụ hoặc……
“Ác ma……” Diệp Dĩnh Lam lén nâng quyền gõ ở đầu Phạm Hán Đình một cái.
Ai ngờ Phạm Hán Đình bắt lấy tay của cô, đưa tới môi hôn một chút. “Em tỉnh.”
“Em muốn trở về, Kỉ Thánh nhất định đang đợi em.” Diệp Dĩnh Lam rút tay về, liền muốn xuống giường, bất quá bị cấp giữ chặt.
“Không cần, Kỉ Thánh đi tham gia ghi hình, tối nay mới có thể trở về.” Phạm Hán Đình cầm một bộ quần áo giản dị đưa cho cô. “Quần áo của em anh thuận tiện đưa đi giặt rồi, trước hết mặc cái này đi.”
Diệp Dĩnh Lam nhướng cao mi nhìn anh. Ghi hình gì a, chưa từng nghe Kỉ Thánh nhắc tới.
Đồng thời bĩu môi đem quần áo mặc vào, trên quần áo là mùi thơm quần áo mới giặt, sạch sẽ thản nhiên.
“Nóthúc thúc Tô gia bất lương dùng tiền thuê nhà uy hiếp, muốn nó tham gia một tiết mục trận đấu tống nghệ*, tên là cái gì ‘Tiểu đầu bếp thiên tài”, nó không đi liền hủy bỏ việc làm nhân viên trường học của hắn.” Phạm Hán Đình lắc lắc trong tay một chuỗi cái chìa khóa. “Nó đưa cho anh cái chìa khóa nhà em, nói khi có việc có thể giúp giúp em, bất quá nói thật, anh không cần.” (*nấu ăn)
Con quỷ tham tiền kia, chỉ cần là vì tiền, đại khái ngay cả đao sơn nồi chảo đều dám đi. Diệp Dĩnh Lam nhịn không được nở nụ cười.
“Đến phòng khách ngồi đi, anh chuẩn bị vài thứ cho em ăn.” Phạm Hán Đình ăn mặc chỉnh tề, bước hướng cửa phòng, mở ra liền bước ra đi. “Anh đoán trải qua kịch liệt vận động, em cũng đói bụng.”
Diệp Dĩnh Lam nghe vậy, mặt cười đỏ lên, nắm lên gối đầu liền quăng về phía anh. Bất quá bị anh dễ dàng tránh thoát, còn quay đầu làm mặt quỷ với cô.
Cô nổi giận đùng đùng đi tới phòng khách, tầm mắt nhìn quanh bốn phía, kinh ngạc phát hiện nơi vốn dĩ có một bức tường, hiện tại lại mở rống ra, mà bên kia chính là phòng khách nhà cô! Cô vội vàng xông đến chỗ bức tường đổ còn sót lại, sờ sờ tường xi măng nham nhở.
Cô không phải nằm mơ, vốn vách tường che ở giữa hai nhà hiện tại chỉ còn lại có mấy viên gạch mà thôi!
“A –” Cô kinh hãi lên tiếng kêu to! Đây là chuyện gì xảy ra? Là ai đem tường hủy đi, nếu làm cho cô biết, cô sẽ đem người kia xương cốt cũng hủy đi!
Bị tiếng kêu sợ hãi của cô dọa sợ, Phạm Hán Đình lúc này chính tức giận đi tới bên cạnh cô, đưa cho cô một ly nước trái cây.
“Là anh kêu người làm đấy. Như vậy thì toàn bộ không gian sẽ rông hơn rất nhiều.” Anh làm bộ không sao cả.
Diệp Dĩnh Lam mở to mắt, không dám tin, trừng mắt nhìn anh! Anh nói là thế nào tự nhiên vậy a?
“Tôi còn có mười năm tiền phòng chưa thanh toán a, anh lại làm cho tôi tình huống thế này! Tôi…… phòng ở của tôi a……” Cô thật sự khóc không ra nước mắt, cảm giác vô lực.“Mau đưa tường xây trở về! Bằng không tôi liền đem ngươi băm thành tám mảnh!”
“Thân ái……” Phạm Hán Đình nhu nhu bả vai buộc chặt của cô .“Đừng như vậy. Em không biết là giữa hai nhà chúng ta không cần một bức tường gây vướng bận sao?”
“Ngươi nói cái quỷ gì nói!” Diệp Dĩnh Lam hư thoát đổ ngồi trên trên sô pha. “Trời ơi…… Tôi là tạo nghiệt gì a…..”
“Đừng như vậy, ngày mai anh sẽ gọi người làm cửa trượt theo kiểu Nhật bản, như vậy không phải tốt lắm sao.” Phạm Hán Đình lấy lòng nhìn chằm chằm cô, còn làm ra vẻ như con chó nhỏ, mâu quang cố ý đậu nàng cười.
“Làm gì tự dưng lại đem tường làm phá hư!” Diệp Dĩnh Lam trừng mắt nhìn anh.
“Như vậy thuận tiện lắm.” Phạm Hán Đình áp môi lên phiến môi của cô, lại cùng cô tiếp tục triền miên.
Đột nhiên từ phía Diệp gia truyền đến một tiếng thét chói tai, có thể sánh bằng tiếng kêu sợ hãi của Lick trong “Home alone”; Mà theo sau đi theo lại là một tiếng kêu của trẻ con chưa thoát tiếng, rõ ràng là giọng nói hoảng sợ, phá hỏng việc tốt của hai người bọn họ.
“Nhà của tôi làm sao vậy……”
Tô Kỉ Thánh không thể tin nhìn vách tường nhà mình, hai má bởi vì chạy nhanh mà hiện ra rặng mây đỏ phấn nộn, tóc có chút hỗn độn. Cậu chẳng qua đi tham gia ghi hình thôi, như thế nào sau một buổi trở về nhà liền biến thành này thế này? Là bị bom oanh tạc sao?
Tô Chí Uy phản ứng lại là hoàn toàn bất đồng so với Tô Kỷ Thánh, cậu bé cao hứng phấn chấn, thét chói tai liên tục ở hai gian nhà, chạy tới chạy lui, tựa hồ là cao hứng, không gian chơi lại lớn thêm rất nhiều.
“Kỉ Thánh, về sau chúng ta hai nhà lui tới liền càng mật thiết, cháu cảm thấy như thế nào?” Phạm Hán Đình đi về phía cậu, sờ sờ đầu thân thiết hỏi.
Tô Kỉ Thánh cảm xúc vừa kinh ngạc vừa không thể tin, phức tạp ngẩng đầu nhìn Phạm Hán Đình.
“Cháu… cháu không biết nói cái gì cho phải……” Cậu cũng chỉ có thể trả lời như vậy.
“Ghi hình tốt đẹp chứ?” Diệp Dĩnh Lam kéo lại Tô Chí Uy sau khi đã chạy loạn, hỏi.
“Cũng…… tạm ổn……” Tô Kỉ Thánh nheo lại ánh mắt theo dõi quần áo trên người dì yêu quý. Kia không phải quần áo của dì nha, thoạt nhìn còn mới nên sẽ không là Phạm thúc thúc mua đi?
“Chẳng qua Tô thúc thúc lại đem tiền thuê nhà của chúng ta tăng lên hai trăm tệ thôi……”
Tô Kỉ Thánh thở sâu, ánh mắt không thân thiện ngắm hướng Phạm Hán Đình, hai vị đại nhân này lại làm ra cái “Chuyện tốt” gì đây? Hai người lớn bất lương!
Từ sau khi Phạm Hán Đình trước mặt mọi người gọi cô “Lão bà”, những người khác cũng a dua gọi cô quản lí phu nhân, làm như đó là thú vui tiêu khiển. Bởi vì mỗi khi có người gọi cô như vậy, Diệp Dĩnh Lam gần như là mèo con phẫn giận. Khuôn mặt tức giận của cô so với bộ dáng bình tĩnh bình thường cực khác biệt, làm cho bọn họ cảm thấy thập phần hảo ngoạn!
Bất quá bọn họ cũng chỉ dám trêu đùa ở trong phòng này thôi, không dám trước mặt Trịnh Thiến Như mà gọi cô như vậy. Căn cứ vào tình nghĩa đồng nghiệp, vẫn là chăm sóc cho nhau nha.
Mà Phạm Hán Đình càng ngày càng nhiều lần muốn cô tạm ngừng công việc, mà pha trà, pha cà phê hay các việc nhỏ linh tinh khác cho anh, khiến cho Diệp Dĩnh Lam mặc dù không thích, nhưng là cô lại không thể phản kháng, nói như thế nào anh ta vẫn là cấp trên của cô, cô cũng chỉ có thể căm giận đem khay trà đập trên mặt đất phát tiết phát tiết……
Hiện tại cô lại số khổ bưng một ly cà phê cho Phạm quản lí, cô đẩy cửa ra, hoàn toàn hứng chịu ánh mắt của Trịnh Thiến Như. Ai, đại tiểu thư làm ra vẻ, việc thuộc bổn phận chính mình không làm, luôn chạy tới cùng Phạm Hán Đình nói chuyện tào lao, nếu cô ta không phải nữ nhi của đại lão bản, đã sớm bị khai trừ rồi, sao có thể nhàn tản đến bây giờ.
Phạm Hán Đình thấy cô tiến vào vẻ mặt liền sáng lên, khiến cho Trịnh Thiến Như có chút khó chịu.
“Thiến Như, cô đại khái không biết, Diệp tiểu thư pha cà phê thật sự là ngon tuyệt, chỉ cần tinh thần tôi không thoái mái, tôi sẽ gặp năn nỉ cô ấy pha một ly cho tôi, cô có muốn thử xem không? Đừng khách khí.” Anh khá nhiệt tâm đề cử cho Trịnh Thiến Như.
Kết quả Diệp Dĩnh Lam chỉ là nhận được ánh mắt khinh thường của cô ta, hơi hơiun rẩy. Thật cẩn thận đi qua người cô ta, nào biết Trịnh đại tiểu thư chìa mũi giày, không dấu vết cô tình ngáng chân cô, Diệp Dĩnh Lam mất đi trọng tâm, khuynh đảo về phía trước, khiến ly cà phê toàn bộ đổ hết lên sàn. Diệp Dĩnh Lam bĩu môi, nhưng là cũng không thể nói cái gì.
“Chân tay vụng về, có thể được chuyện gì tốt chứ.” Trịnh Thiến Như lạnh lùng nói, quay sang Phạm Hán Đình, đột nhiên bày ra khuôn mặt xinh đẹp vô cùng. “Hán Đình, em pha cà phê cho anh là tốt rồi, cam đoan uống ngon hơn so với của cô ta. Anh muốn thả mấy viên đường?”
“Không cho. Để nguyên vị.”
Diệp Dĩnh Lam và Phạm Hán Đình đồng thời trả lời. Ăn ý với nhau tới mức ngây cả người, Phạm Hán Đình lập tức liền lộ ra khuôn mặt tươi cười, mà Diệp Dĩnh Lam chính là tức giận quay mặt qua chỗ khác.
“Không cho?” Trịnh Thiến Như kinh ngạc. “Anh không phải cũng giống em có thói quen cho hai viên đường sao?”
Diệp Dĩnh Lam cũng không hiểu ra sao nhìn Phạm Hán Đình, cô rõ ràng nhớ rõ Phạm Hán Đình luôn nhắc rằng đừng thêm đường, nói anh ta không thích ăn ngọt gì đó.
“Tùy tiện. Đều được. Tôi đều có thể uống được.” Phạm Hán Đình khóe miệng mất tự nhiên co rúm, bất đắc dĩ trả lời.
Trịnh Thiến Như sắc mặt vui sướng. “Em lập tức đi làm, anh chờ nhé.” Lời còn chưa dứt, liền nhanh chóng bước chạy đi ra ngoài.
Diệp Dĩnh Lam cúi người nhặt lên ly đổ, lạnh lùng liếc mắt Phạm Hán Đình một cái. “Hai viên đường, lần sau tôi sẽ nhớ rõ.”
Phạm Hán Đình nhìn cô. “Anh thích cà phê đen. Vô cùng đơn giản, không cần nhiều hương vị hỗn tạp, giống như em, hương vị tự nhiên.” Dứt lời môi lại nhếch ra ý cười.
Diệp Dĩnh Lam nhún nhún vai từ chối cho ý kiến, hơi hơi hạ thấp người liền đẩy cửa ra, nào biết ở ngoài cửa liền bị Trịnh Thiến Như ngăn lại.
Xem bộ dáng cô ta oán khí, Diệp Dĩnh Lam liền biết trong lòng, sự tình cũng không phải là đơn giản như vậy.
“Tôi cảnh cáo cô, đừng tưởng rằng pha cà phê ngon liền do dạt đắc ý! Bằng không sẽ chờ xem ba tôi sửa chữa cô!” Trịnh Thiến Như vung tóc dài, sải bước đi tới phòng trà nước, bộ dáng đắc ý như là một vị nữ vương cao cao tại thượng.
Diệp Dĩnh Lam khinh thường hướng bóng dáng cô ta làm mặt quỷ, cô hiểu được Trịnh Thiến Như mượn cơ hội cảnh cáo cô đừng tìm Phạm Hán Đình thân cận quá.
“Cũng chỉ có cô đem anh ta trở thành bảo vật! Tên đó cũng chỉ có biểu hiện ở trên giường còn có thể……”
Ai nha nha, cô làm sao có thể nói ra loại lời nói kiểu này chứ? Thực dọa người! Diệp Dĩnh Lam bỗng dưng cười đến mặt đỏ lên.
“Dĩnh Lam, cô không sao chứ? Mặt như thế nào hồng lên, phát sốt sao?” Đột nhiên có người chụp bả vai của cô. Là Hứa Đổng Bình có chút lo lắng hỏi cô.
“Không…… Không……” Diệp Dĩnh Lam xấu hổ cười cười. Trong lòng thầm mắng Phạm Hán Đình, đều là anh ta làm hại!
Ngay khi mọi việc đang yên bình diễn ra, lại có một phong ba nhỏ hữu kinh vô hiểm xảy ra vào hai tuần sau.
Phạm Hán Đình bởi vì phụng mệnh mà cùng đại lão bản đi Cao Hùng công tác, gặp gỡ một số nhân vật lớn trong giới xây dựng. Dự tính ở lại Cao Hùng một tuần, đương nhiên Trịnh đại tiểu thư cũng mượn cơ hội này đi cùng.
Phạm Hán Đình không ở Đài Bắc, Diệp Dĩnh Lam giống như kiếm được một khoảng thời gian nghỉ ngơi, có thể thoáng thoải mái, không cần phải mỗi ngày đều phải căng thẳng khẩn trương, kháng cự hắn phóng điện bất cứ lúc nào.
“Ân…… Thật tốt……” Diệp Dĩnh Lam thỏa mãn thở dài. Cô mặc áo tắm (nguyên văn là dục bào) ngồi trên sô pha bắt chéo chân xem tivi, trên mặt lộ vẻ đắc ý vui mừng, còn mang mặt mạ dưỡng da.
Cô thư thư phục phục trên sô pha, Tô Kỉ Thánh bưng tới một dĩa trái cây phong phú.
“Di, ngươi lại đắp loại bùn là lạ này trên mặt.”
“Nói cho ngươi biết, không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ lười.” Diệp Dĩnh Lam chỉ dám khẽ nhúc nhích môi trả lời, khi đắp mặt nạ tối kị nhất là sử dụng cơ bắp trên mặt, nếu không sẽ lưu lại nếp nhăn.
Tô Kỉ Thánh nhíu mày, quyết định chuyên tâm xem tin tức trên báo. Cùng vị chủ bá xinh đẹp, hôm nay mặc trang phục của nhà thiết kế nổi tiếng, tươi cười sáng lạn. Trước mắt là báo tin tức xã hội.
Di, chủ bá kia như thế nào lại nở nụ cười, có tin tức gì thú vị đến vậy?
“Hiện đại trăm ngàn người đang vô cùng bất ngờ, buổi chiều hôm nay cảnh sát mới bắt được một gã bị tình nghi đe dọa người, người này bị tình nghi là kẻ khả nghi đã uy hiếp công ty bao cao su nổi danh toàn cầu Hán Thương, nếu không giao cho hắn một trăm ngàn tệ, hắn liền đập phá 7-11 nơi trưng bày sản phẩm bao cao su toàn Đài Bắc. Nguyên bản do Hán Thương lơ đễnh, cho rằng chẳng qua có người đùa dai.”
Diệp Dĩnh Lam liều mạng nhịn cười. “Làm sao lại có thể có kẻ nhàm chán như vậy, làm ra loại chuyện này để vui đùa, nhất định là bệnh thần kinh.”
Nữ chủ bá tiếp tục đọc báo:
“Hôm kia nhận được không ít phản ánh của người tiêu dùng về sản phẩm, đều có phá động (chỗ này ko biết nên nói là gì), chủ quản nhân viên mới đều cảm thấy tình thế rất nghiêm trọng. Kẻ bắt cóc lại lần nữa gọi điện thoại đến Hán Thương, yêu cầu nghĩ kĩ điều kiện. Hán Thương dự định sẽ giao tiền cho hắn rồi bắt hắn. Sau khi truy ra thân phận kẻ bắt cóc, rõ ràng phát hiện là hắn có bệnh, trước mắt bệnh viện mình nên đem phạm nhân mang về trị liệu.”
“Ta chỉ biết, chỉ có nhân tài mới có thể thông minh như vậy, thật là có sáng ý.”Diệp Dĩnh Lam thổi thổi sơn móng tay chưa khô trên móng tay.
“Theo điều tra bước đầu, phạm vi hắn vi phạm là ở chi nhánh Long Tuyền thuộc vùng ôn châu tại Đài Bắc, bởi vậy nếu có ai đx mua hàng tại gần khu vực này nên xem xét cho kĩ, xin hãy kiểm tra xem duệ khí (???) có dấu hiệu bị phá hư hay không. Bởi vì phạm nhân này tại trại an dưỡng đã dùng châm làm công cụ chọc thủng bao bên ngoài hộp, sau đó phá hỏng đóng gói bên trong, cho nên người tiêu dùng cần kiểm tra ngay sau khi làm chuyện làm tình (đoạn này em nghĩ nên đổi thành ân ái nha Chiêu tỷ).” Nữ chủ bá mỉm cười. “Chúng ta xem tin tức tiếp theo đi.”
Chi nhanh Long Tuyền? Không phải là nơi ở sau ngõ nhỏ này sao? Lần trước hộp bao cao su kia tựa hồ chính là mua ở đó! Diệp Dĩnh Lam trừng to mắt nhìn màn hình, xong đời, tháng này hình như cũng đã chậm hai tuần…. (Min: =]]]] )
“A……” Diệp Dĩnh Lam kêu lên sợ hãi, không thể nào.
“Di, người không phải nói không thể có cử động lớn trên mặt thế sao?” Tô Kỉ Thánh mạc danh kì diệu (không hiểu tại sao) nhìn cô. Đừng có sáng mai tỉnh lại phát hiện quanh có thêm vài nếp nhăn liền oa oa kêu to là được.
Diệp Dĩnh Lam vội vàng nhảy vào phòng, nhanh chóng lôi một cái hộp giấy nhỏ từ trong ngăn kéo đầu giường ra, đem nó lên sát mắt nhìn xem… ở ngoài hộp cư nhiên có một cái lỗ nhỏ! (Min: há há há…)
“Nha! Oh my god……” Cô biểu tình như cha chết mẹ chết ngồi trên giường, lấy hai ta che mặt. Làm sao chuyện ngu xuẩn như vậy có thể phát sinh ở trên người cô?
Đây không phải là thời đại khoa học phát triển sao? Cư nhiên còn có thể có cái loại chuyện vô lí này xảy ra, chuyện này không phải chỉ có trong truyện tranh hài mới phát sinh thôi sao? Cô oán hận đập chăn, hít vào một hơi thật sâu, cho dù chuyện này có thể thật sự xảy ra, cũng không nhất định sẽ xảy ra trên người cô. Cô nâng cằm lên, đi vào trong phòng tắm tẩy sạch lớn màng cứng rắng trên mặt.
Sau gương có một hòm thuốc, bên trong cô nhớ rõ có để vài dụng cụ thử thai, là do sợ có gì ngoài ý muốn nên mới chuẩn bị, cầm dụng cụ thử thai lên. Cô xét bao bên ngoài ra lấy giấy thử ra. (Min: chả hỉu dụng cụ nào lại là giấy thử nhỉ?? Chiêu tỷ cứ sửa cho hợp nha) (Ces: giấy hướng dẫn sử dụng trước khi dùng a =.=)
“Hắc hắc hắc, phải dựa vào ngươi rồi, cũng đừng làm cho ta thất vọng nha.” Môi Diệp Dĩnh Lam cong lên một chút cười, nhìn chằm chằm vào giấy thử trước mặt.
Năm phút đồng hồ sau, nàng mới hé khuôn mặt ra, không dám tin nhìn chằm chằm vào kết quả ngoài hộp. Kết quả là, so với hồng vũ thiên hạ(???) cô còn kinh ngạc hơn vạn phần, dù có trúng thưởng cũng không có khả năng vào cô nha, lúc này cư nhiên lại có “vận may” như vậy rơi trên đầu!
Cô năm nay rốt cục là cái vận khí gì đây? Trúng cái gì đều được, sao lại cố tình trúng phải cái loại này? Cô phẫn nộ đem thuốc thử quăng vào thùng rác, đem toàn bộ thuốc thử kia đổ ra.
“Ta cũng không tin.” Diệp Dĩnh Lam một lần nữa kiểm nghiệm.
Năm phút sau, cô đem đống rác plastic này để vào túi cùng với khuôn mặt lạnh lùng, mang theo đi ra ngoài.
Tô Kỉ Thánh bị sự tức giận trên khuôn mặt cô làm cho sợ hãi, theo dõi mọi cử chỉ của cô. A di bị làm sao vậy? Bộ dáng là một bộ nghiến răng nghiến lợi, là do cái mặt nạ kia không hiệu quả sao? Hắn ngắt điện bàn ủi trong tay, nhanh chóng gấp quần áo, không quên đánh giá hanh động của a di.
Diệp Dĩnh Lam đi tới, trong tay mang theo hai túi rác, khóe mắt còn mang dư quang, nhìn thấy áo sơ mi trong tay Tô Kỉ Thánh, không nói hai lời, liền cầm lấy áo ném luôn vào túi rác.
Tô Kỉ Thánh quá sợ hãi, vội vàng cướp về.
“Di, ngươi làm cái gì? Cái này là áo sơ mi mà dượng thích nhất.” Tô Kỉ Thánh đem áo sơmi vuốt lại, hắn tốn không ít công phu mới là xong, di cư nhiên muốn vứt nó đi.
“Cái gì dượng, ngươi nói lời ngu xuẩn gì vậy!” Diệp Dĩnh Lam đang cực kì tức giận .“Tâm ngươi hướng về hắn là sao? Trong lòng ngươi không có a di này sao?”
Tô Kỉ Thánh ngạc nhiên! A di đêm nay sao lại thế này? Bất quá hắn thông minh quyết định trong tình huống bất hoà này không nên cùng Diệp Dĩnh Lam đang nổi nóng tranh luận.
“Di, lòng ta làm sao có thể không để ý đến ngươi?” Hắn làm nũng bò lên cánh tay Diệp Dĩnh Lam. “Ý tứ của ta ý tứ là nói, ngươi vứt áo đi, không phải sẽ phải mua lại cho Phạm thúc thúc một cái sao? Kia nhiều tính không ra.”
Diệp Dĩnh Lam sắc mặt dịu lại. Kỉ Thánh nói cũng đúng, nàng cũng không muốn dùng tiền kiếm được đi mua quần áo cho hắn, cái tên đáng giận kia!
“Di……” Tô Kỉ Thánh thử gọi cô. “Phạm thúc thúc làm chuyện gì chọc giận ngươi sao?”
Nếu biết được nguyên nhân, hắn sẽ mật báo cho dượng, để cho hắn chuẩn bị sớm, miễn cho bão đến cũng không biết nguyên nhân gì xảy ra. Hắn không muốn một người dượng tốt như vậy bị a di không nguyên cớ tức giận doạ chạy mất.
Diệp Dĩnh Lam nghẹn lời, cô làm sao có thể không biết xấu hổ nói ra chuyện này, nói Phạm Hán Đình hại cô mang thai, cho nên muốn giết hắn giải hận? Sắc mặt cô tự nhiên biến đổi.
“Không có việc gì, không có việc gì. Ta đi đổ rác, bằng không xe rác đi rồi, còn phải đợi đến ngày mai.” Nói xong liền mang theo hai bao rác bước nhanh ra ngoài.
Tô Kỉ Thánh vừa gấp quần áo vừa tự nhủ: “Di hôm nay thần kinh bị sao vậy, tự nhiên phát cáu.” Hắn sờ sờ cằm. “Có lẽ cũng việc sinh lý đến chậm của dì có liên hệ a, gần đây công tác hình như nhiều áp lực, tình huống này hẳn không tránh được. Ngày mai nên chuẩn bị ít món gì thích cho nàng ăn a.” (Min: săck…. đứa cháu.. ô.. ô còn gì là bí mật của phụ nữ a…)
Tô Kỉ Thánh vẻ mặt hồ nghi ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào tủ giày của Diệp Dĩnh Lam, bình thường dì yêu nhất mặc bộ đồ Gucci màu trắng tinh tế kia cũng với giày cao gót, như thế nào hôm này lại để nó nằm một xó trong tủ giày, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Dì đổi tính sao? Cư nhiên đôi giày đen đế bằng kia vốn nhắc đi nhắc lại muốn vứt bỏ để xuất môn? Trời mưa sao? Dì thường ngày oán giận dáng người không cao, hôm nay cư nhiên đi giày đế bằng a!
Bất quá tên Tô Chí Uy xông đến cửa tìm người, không cho cậu thời gian để tự hỏi về vấn đề này, cậu nắm tay Tô Chí Uy rồi cùng đi ra bên ngoài. Bởi vì bọn họ cũng sắp đến muộn…..
*******
Ánh mặt trời dần ló dạng, từ phía đông, ánh nắng như dòng nước chảy tỏa ra những chấm sáng lung linh; Những ma nơ canh trong tủ kính cửa hàng bách hóa mặc trên người những bộ quần áo đắt tiền đứng trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ.
Diệp Dĩnh Lam cầm cặp tài liệu trong tay chậm rãi bước qua một cái lại một cái tủ kính.
Phạm Hán Đình công tác tại Cao Hùng còn chưa có trở về, Diệp Dĩnh Lam liền thay thế anh tham dự một buổi ký hợp đồng. Từ sau khi trở thành trợ lí đặc biệt của anh, mọi lời đám tiếu sinh ý đấu tranh bên ngoài cũng ngày một trở nên xa xôi, những trường hợp này chỉ cần cô ở một bên ngồi cười, giao cho Phạm Hán Đình cũng đối phương thương lượng hợp tác là tốt rồi. Nay đột nhiên lại muốn cô ra trận, trong lúc nhất thời lại có chút cảm giác kinh ngạc cũng mệt mỏi.
Tầm mắt thoáng nhìn đến khu tủ kính trưng bày quần áo trẻ em, bên trong treo mẫu hàng mới nhất, làm cho cô không tự chủ được cước bộ lại gần bên tủ kính.
Bộ quần áo nho nhỏ bên trong thật đáng yêu, mực ở trên người ngôi sao nhỏ tuổi có vẻ hoạt bát lanh lợi. Lúc trước khi Kỉ Thánh còn nhỏ, cô cũng từng muốn mua quần áo cho hắn, chẳng qua khi đó cô vẫn còn là sinh viên nghèo khổ. Hiện tại năng lực kinh tế của cô đã cho phép rồi, nhưng Kỉ Thánh đã từng đó năm trôi qua, không còn thích hợp mặc thời trang trẻ em như vậy nữa.
Tiểu oa nhi…… Bàn tay cô không tự chủ được đặt lên bụng, hiện tại nơi đó cũng có một tiểu oa như sắp thành hình. Nhìn vào trong tấm kính thuỷ tinh trng suốt, cô mơ hồ như trông thấy chính mình đang mỉm cười.
Trên thực tế cảm giác của cô là phực tạp khó phân biệt, không rõ là vui sướng hay là oán hận, nếu bị đám bạn kia biết được nhất định sẽ nói cô là đi trước thời đi, có dũng khí làm bà mẹ chưa kết hôn.
Bất quá cô xác định được một phần cảm xúc trong cái khó xác định này… đó là cảm động, dù sao một sinh mệnh được sinh ra là một điều kì diệu biết bao, chỉ có… một, không, không có cơ hội lần thứ hai.
Tiểu bảo bảo a, còn xác định là không có đến sớm sao? Diệp Dĩnh Lam mỉm cười, cô đã quyết định tự mình giữa lại phần cảm động này.
Dù sao bây giờ có muốn quay đầu cũng không được, quên đi. Cô hạ quyết tâm về nhà, bằng không, nếu không tới chỗ Lương Thư Bình ngồi đi. Diệp Dĩnh Lam thoải mái tự tại đi trên lối dành cho người đi bộ, toàn bộ ánh nắng mặt trời như tập trung trên người cô, quanh người cô như toả ta một vào hào quang màu vàng.
Nhưng mà nàng ý niệm trong đầu vừa chuyển, nghĩ rằng hôm nay là ngày đầu tiên bọn Kỉ Thánh thi giữa kỳ, Kỉ Thánh bảo bối nhất định giữa trưa sẽ rời khỏi nhà, không bằng trở về cùng hắn cùng ăn cơm trưa, hai người ưu nhàn vượt qua ngày xuân bình tĩnh sau giữa trưa. Cô đưa tay vẫy tới một chiếc tắc xi, sau đó liền đi về nhà.
Từ xa xa Diệp Dĩnh Lam đã nhìn thấy thân hình nhỏ nhỏ của Tô Chí Uy cách bụi cỏ mấy bước, khuông mặt quả táo tròn tròn dưới ánh nắng của tán cây mà có vẻ hồng nhuận đáng yêu, cô không hề nghĩ ngợi, ngang đưới liền chạy qua chỗ Tô Chí Uy.
“Uy tiểu trư, ngươi đang làm cái gì thế?” Diệp Dĩnh Lam cúi người nhẹ nhàng kêu.
Vừa thấy cô đến, Tô Chí Uy tươi cười sáng lạn tràn ra miệng, bàn tay nhỏ bé cầm kính lúp giơ lên hướng cô ra sức vẫy vẫy, đồng tử (con ngươi @.@) tròn tròn thuần khiết.
“Dĩnh Lam a di, người trốn việc a, ta muốn nói cho ba ba ta biết……” Ai ngờ tiếp theo khuôn mặt đơn thuần đáng yêu đó liền đổi dạng, mang theo một tia giảo hoạt.
“Tiểu trư, ngươi dám đi cáo trạng!” Diệp Dĩnh Lam chặn ngang ôm lấy hắn, ác ý cù léc, chọc cho Tô Chí Uy cười đến toe tóe.
“Ai nha, Dĩnh Lam a di đại sắc lang, dám ăn đậu hũ của ta a!” Tô Chí Uy càng không ngừng kêu to.
Diệp Dĩnh Lam thoả mãn thở dài, tiểu hài tử thân hình thật mềm, nhiệt độ cơ thể so với người lớn có cao hơn chút, ấm áp dễ chịu làm cho đáy lòng người ta có cảm giác hạnh phúc, cảm giác còn vương mùi sữa.
Nhớ rõ Kỉ Thánh mới trước đây cũng là như vậy, cô luôn thích đem hắn ôm vào trong ngực, chính là hắn hiện nay đã trưởng thành, bắt đầu giận dỗi, trở nên không thích bị cô ôm……
Diệp Dĩnh Lam bị khoảnh khắc này làm cho cảm động muốn rơi lệ, tiểu hài tử thật đáng yêu a……..
“Giữ đứa nhỏ lại nhất định là quyết định đúng đắn.” Cô thì thào tự nói. Cô muốn đem sinh mệnh bé nhỏ trong bụng này giữ lại, tuy rằng thế giới này không tính là tốt đẹp, nhưng cô vẫn hi vọng đón nó vào thế giới này, chính mắt thấy đứa nhỏ trưởng thành.
“Lam, em không biết là ôm một tiểu hài tử, không bằng ôm một người đàn ông chân chính sẽ tốt hơn sao?”
Diệp Dĩnh Lam quay đầu, Phạm Hán Đình không biết từ khi nào đã xuất hiện ở phía sau cô, hai tay mở ra khẳng khái cho cô mượn, trên mặt anh tươi cười tràn đầy giá định, nhận định Diệp Dĩnh Lam sẽ cảm động đến rơi nước mặt chạy vào trong lòng anh.
Bất quá Diệp Dĩnh Lam lạnh lùng liếc mắt nhìn a một cái, sau đó liền không hề để ý đến anh.
Không thể tưởng được khiêu ban không chỉ nàng một cái*! Buồn cười là, trong đầu cô chỉ hiện lên ý niệm này.(chỗ này ta cũng potay, ai hiểu chỉ ta với @.@)
Phạm Hán Đình đành phải trơ mặt ra, hai tay tự động tự vòng qua ôm lấy thắt lưng của cô, đem cô nhét vào trong lòng, ngửi lấy mùi hương trên người cô; Mà ánh sáng mặt trời toả ra trên người bọn họ làm cho người ta hoa mắt……
“Tiểu hài tử thật đáng yêu……” Phạm Hán Đình ở bên tai Diệp Dĩnh Lam nói nhỏ.
Chợt nghe thấy tiếng anh nói làm cho trong lòng Diệp Dĩnh Lam chấn động. Anh thích có đứa nhỏ sao? Hắn sẽ thích đứa nhỏ sinh ra sao? Tâm tình sợ hãi cũng mong chờ cứ đan xen vào nhau giao chiến trong lòng cô không thôi.
Phạm Hán Đình thực sẽ sẽ hoan nghênh đứa nhỏ được sinh ra sao? Mà Kỉ Thánh từ khi nào gọi anh là dượng? Diệp Dĩnh Lam ngơ ngác nhín sườn mặt Phạm Hán Đình. Khuôn mặt của anh dưới ánh mặt trời toả ra ánh sáng ôn nhu lóng lành.
Anh, thật sự thích có đứa nhỏ sao?
Anh liệu có cho rằng, cô cố tình muốn dùng đứa nhỏ để trói chặt anh? Diệp Dĩnh Lam ngần người, tay đang sấy khô mái tóc ẩm ướt cũng dừng lại, ngơ ngác nhìn gương trang điểm.
Bất quá ngay sau đó lại có một cơn tức giận xông lên đầu! Vì sao cô càng lúc lại càng giống nhân vật nữ chính trong phim truyền hình lúc tám giờ, làm gì cũng phải xem sắc mặt nam chính là sao? Có đứa nhỏ thì thế nào? Chẳng lẽ bằng năng lực của Diệp Dĩnh Lam cô đây không nuôi được con sao? Cô cũng là một thân một mình tự nuôi Kỉ Thánh lớn lên, cũng không có dựa nào bất kì người nào!
“Lam, em đang suy nghĩ gì vậy? Từ trước bữa ăn liền đã không yên lòng, ngay cả khi ăn cơm thái độ cũng kì quái, làm cho Kỉ Thánh còn nghĩ em bị bệnh.” Tiếng nói của Phạm Hán Đình truyền đến từ phía sau lưng cô, anh nằm chình ình hình chữ đại ở trên giường, cặp kính còn đặt trên sống mũi lật xem tuần san kinh tế.
“Anh ở trong phòng em làm cái gì?” Diệp Dĩnh Lam tức giận, xoa hai tay theo dõi anh.
“Đương nhiên là chuẩn bị ngủ a, anh ước chừng đã có một tuần lễ không có được cùng em đồng giường cộng chẩm a.” Phạm Hán Đình vẻ mặt đương nhiên trả lời, bộ dáng làm cho Diệp Dĩnh Lam chán nản.
“Ngủ, trở về phòng anh mà ngủ! Nơi này không có chào đón anh.”
Diệp Dĩnh Lam không cho anh một cơ hội mở miệng liền đẩy anh tiến ra ngoài cửa, dùng sức đóng cửa; Phạm Hán Đình thấy thế cũng chỉ đành sờ sờ cái mũi tránh ra.
Diệp Dĩnh Lam nằm úp sấp trên giường mình, giường này một người ngủ thật thoải mái, nhiều người thật vướng chân vướng tay, bất quá chóp mũi lại ngửi được từ nơi Phạm Hán Đình vừa nằm một hương vị quen thuộc.
“Hỗn trướng! Cư nhiên dám dùng sữa tắm của người ta, tên nam nhân này chính là da mặt dày!” Trong phòng khách, Tô Kỉ Thánh đang sửa sang lại sách vở đi học ngày mai, vừa nhấc mắt lên phát hiện Phạm Hán Đình có phần cước bộ bất đắc dĩ đi tới, bị biểu tình ai oán trên mặt hắn làm cho phì cười.
“Dượng, ngươi bị đuổi ra rồi?”
“Đúng vậy……” Phạm Hán Đình kéo đuôi dài âm, ra vẻ bất đắc dĩ. Ngồi xuống bên cạnh Tô Kỉ Thánh nhìn đống sách vở của cậu. “Kỉ Thánh bảo bối, cháu ngày mai còn có cuộc thi a?”
“Đương nhiên.” Tô Kỉ Thánh đem sách vở thu vào trong túi sách. “Nhưng cháu không phải kiểu sĩ tử học hành vất vả. Thúc và dì lại cãi nhau sao?”
“Làm gì có chuyện đó. Trừ bỏ công việc, ta tất cả đều ngoan ngoãn nghe lời không phải sao? Bằng không làm sao có thể sống đến bây giờ.” Phạm Hán Đình tự nhiên dạt dào trả lời.
Mà Tô Kỉ Thánh chính là không đáng để hắn để tâm liếc mắt một cái.
“Bảo bối, đêm nay thúc và cháu ngủ, thế nào?” Phạm Hán Đình lấy đầu ngón tay nâng cằm Tô Kỉ Thánh lên, ánh mắt dụ hoặc nhìn đôi mắt màu hổ phách của Tô Kỉ Thánh. (Min: đổ *rầm* Chiêu Nhi: Dụ dỗ trẻ con a…
)
“Dượng, ngươi thật nhàm chán.” Tô Kỉ Thánh không phối hợp nói.
“Đừng như vậy,” Phạm Hán Đình nắm vai Tô Kỉ Thánh.“Hai người đàn ông chúng ta đi với nhau, chúng ta có thể nói chuyện dài dài, nói chuyện của hai người đàn ông ai.”
“Cháu còn có cuộc thi.”
“Đừng đóng kịch, cuộc thi loại trình độ này có thể làm khó cháu, ta mới không tin.”
Ngọn đèn vàng ấm ấp ở phòng khách giờ chỉ còn lại hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ.