40
Ta chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, ta có thể gặp lại Đàm tiểu lang quân hai năm trước. Hai canh giờ ở phố Xương Duyên lần đó là một đêm gần như tự do nhất của ta. Bây giờ nhớ lại, vẫn thấy ấm áp và tươi sáng.
Gặp lại hắn, ta vui mừng khi gặp lại bạn cũ. Hắn đỡ nữ tử bên cạnh đi tới, nhìn ra được, nàng đã có thai. Năm đó làm cho hai nữ lang của của Trung Thư Lệnh đánh nhau, hiện giờ, cũng đã sắp làm phụ thân của hài tử rồi. Đây là điều tốt, mặt trăng thì phải tròn.
Hai người hành lễ với Trình Minh và ta, ta tránh đi, cũng cúi người, xem như đáp lễ. Lúc này Đàm Duật mới nhìn ta mỉm cười: "Cô nương, đã lâu không gặp."
Ta cũng thật lòng lộ ra một nụ cười: "Đàm lang quân vẫn khỏe chứ."
Có lẽ Đàm Duật đã biết ta là ai, dù sao hắn và Trình Minh nhìn qua thấy rõ quan hệ không tồi, cũng có thể hắn đã là phụ tá của Trình Minh.
Nhưng hình như ta cũng không quá để ý, tuy rằng hắn thành thục hơn trước rất nhiều, nhưng ánh mắt vẫn trong suốt. Vị nữ lang bên cạnh kia vẫn mỉm cười, nàng thoạt nhìn mới mười sáu mười, bảy tuổi nhưng đã sắp trở thành a nương.
Đàm Duật giới thiệu với Trình Minh và ta: "Đây là thê tử của ta, Nữ lang nhà Viên thị, Trường Lạc."
Ta nhìn nàng, hỏi: "Là ý tứ an lạc lâu dài sao?"
Nàng quả thật giống như Đàm Duật, là một người cực kỳ bao dung, ta đối với nàng mà nói rõ ràng là một người xa lạ, nhưng nàng gật gật đầu và trả lời ta bằng giọng ấm áp: "Đúng vậy, đây là mẫu thân thiếp ban cho”
Trường Lạc, thật là trùng hợp. Biết phước thì luôn vui, niệm lời lạ êm tai.
Trình Minh thật sự muốn đi, Đàm Duật vốn đưa Trường Lạc đến hoa viên hít thở không khí trong lành, thấy chúng ta nói chuyện vui vẻ, dứt khoát theo Trình Minh rời đi, để chúng ta trò chuyện với nhau.
Nữ tử cũng nhau nói chuyện phiếm quả nhiên là khoái hoạt hơn nhiều. Ta cùng Trường Lạc, vừa gặp như bạn cũ, luôn cảm thấy nói không hết lời. Nhìn bụng nàng, ta tò mò vô cùng, hỏi nàng: "Ta có thể sờ không?"
Trường Lạc nhìn dáng vẻ thật cẩn thận của ta, cực kỳ hào phóng: "Đương nhiên là được rồi."
Ta nhẹ nhàng phủ tay lên, thật sự là không thể tưởng tượng nổi, trong này đã có một tiểu lang quân, hoặc là tiểu nữ lang: “Hắn có tên chưa?"
"Chưa từng nghĩ tới đâu."
Trường Lạc cũng nhẹ nhàng vuốt ve, "Phải chờ hắn sinh ra, nhìn xem là tiểu lang quân, hay là tiểu nữ lang."
Sau đó lại nói nhỏ: "Nhưng ta nghĩ ra biệt danh rồi. Bất kể là nam hay nữ, đều gọi hắn là A Dụ."
Ta nhìn Trường Lạc âu yếm nhìn bụng mình, vẻ mặt thỏa mãn lại hạnh phúc, trong nháy mắt ta nghĩ đến mẫu thân cùng A di. Chẳng lẽ chỉ cần các nữ tử làm a nương, đều sẽ biến thành người ôn nhu như vậy sao? Ta có thể trở thành như thế này không?
Nhưng ta suy nghĩ một chút, vẫn là quên đi, ta kỳ thật không phải rất muốn làm a nương, ta cảm thấy tiểu hài tử của Vu nương tử, thật phiền. Hơn nữa ta càng không muốn sinh hạ hài tử cho Trình Mậu. Vốn đã đủ loạn rồi, lại thêm một tiểu oa nhi, chẳng phải là càng hỗn tạp sao?
Ta suy nghĩ về nó và thấy đau đầu. Nhưng Trường Lạc hình như cũng không biết ta là ai, nàng thậm chí còn cho rằng ta là thê tử chưa qua cửa của Trình Minh (vợ chưa cưới). Nàng trêu ghẹo ta: "Sau này hài tử của ngươi cùng tiểu lang chủ, nhất định lớn lên rất tú mỹ."
Ta hoảng loạn xua tay, muốn phủ nhận. Nhưng nàng lại tiếp tục trêu chọc ta: "Vừa rồi ta đứng ở bên cạnh, liếc mắt một cái liền nhìn ra linh chương của tiểu lang chủ là nàng tặng."
Điều đó rõ ràng như vậy sao? Tôi choáng váng, có ai khác phát hiện ra không?
Ta không nói lời nào, chỉ nghe nàng ở bên cạnh cười tiếp tục nói: "Vừa mới vào, nhìn thấy các ngươi, ta liền biết. Ngươi nhất định là thê tử của tiểu lang chủ chưa qua cửa."
Thấy dáng vẻ chắc chắn của nàng, ta biết nàng thật sự hiểu lầm: “Không phải, ta cùng hắn cũng không phải loại quan hệ này."
Ta có chút bất đắc dĩ, muốn nói cho nàng biết, ta là a tỷ của Trình Minh. Nhưng nàng lại cho rằng là ta sợ xấu hổ, trêu chọc nói: "Người yêu nhau có sự khác biệt”.
"Ngày thường nữ tử dù có dè dặt đến đâu thì cách nàng nhìn người mình thích luôn khác với những người khác."
Người ta thích? Trường Lạc ra vẻ người từng trải, kề sát vào ta, mấy chữ đơn giản nhưng chói tai, ta suýt đứng không vững. Nàng nói: "Nàng thích hắn."
Ta giống như là trâm sầu quân bị ném vỏ, vấp ngã khắp nơi tìm vỏ mình ở đâu: “Không không không không... Không phải đâu! Ta không thích hắn!"
Trường Lạc nhìn ta với ánh mắt né tránh và không biết phải làm gì, tay chân luống cuống. Nàng lại nói: "Ngươi đỏ mặt."
Ta lập tức dùng hai tay che mặt, có chút ý tứ che tai trộm chuông (tự đánh lừa tai mình). Nhưng chỉ cần nghĩ đến những gì nàng nói, ta thích Trình Minh, liền cảm thấy tim đập như trống.
Làm sao có thể như thế? Làm sao ta có thể thích Trình Minh? Hắn chỉ là a đệ của ta! Nhưng trong lòng ta lại vang vọng từng trận sóng dữ, giống như là có người một mực ép ta. Ta thật sự chỉ coi hắn là a đệ sao? Ta thật sự thích hắn sao? Ta lớn tiếng bác bỏ, ta không thích, ta không thích hắn. Nhưng giọng nói đó chỉ nói nhẹ nhàng: Không, ngươi thích hắn.
Thế là ta thua cuộc, trong lòng có một cảm giác khó tả, vừa vui vừa buồn. Ta thích hắn. Ta vui vẻ với Trình Minh. Chung quy vẫn thấy rõ tâm ý của mình. Nhưng ta thà không biết rằng ta thích hắn. Ta tự hỏi, làm thế nào ta có thể thích Trình Minh, làm thế nào có thể? Nhưng hết lần này tới lần khác thích chính là thích.
41
Ta không đi tìm Trình Minh mỗi ngày nữa. Từ đêm đó trở đi, ta dường như đột nhiên thông suốt, nếm được nhiều cảm xúc trước đây ta chưa từng ra ngoài. Điều này không tốt. Ta không thích bản thân mình như thế này.
Rõ ràng biết, ta và hắn là không có khả năng nào, hắn chung quy sẽ cưới thê tử sinh hài tử, trở thành phụ thân, phu quân của người khác, cùng thê tử của hắn bạch đầu giai lão, con cháu đầy đàn, sau khi chết, ngủ cùng nhau trong quan tài.
Nhưng vừa nghĩ đến những chuyện này, trong lòng ta chợt đau xót. Loại cảm giác này quá khó chịu, ta muốn trở về như trước kia, không biết tư vị tình yêu, cũng không cần phải chịu đựng loại khổ sở này.
Ta dần dần giảm bớt số lần đi tìm Trình Minh, cũng rất ít khi đến chỗ A di, ta theo bản năng cảm thấy, đây là một chuyện rất không vinh quang, A di đối xử tốt với ta như vậy, ta không biết nên đối mặt với nàng như thế nào. Tuy rằng ta muốn ở cùng một chỗ với Trình Minh, nhưng Trường Lạc nói, khi thích một người, ánh mắt là không giấu được.
Ta giấu không tốt, vậy thì chỉ có thể tránh đi. Nhưng Trình Minh là một người nhạy bén, cho nên mấy ngày sau khi ta tới tìm hắn, hắn cau mày, rốt cục nhịn không được: “A Phất, ngươi đang buồn."
Hắn dùng giọng tuyên bố, ta biết hắn nhìn ra được nhưng vẫn cứng miệng nói: "Không có!"
"Sau lễ phù quan, vì sao ngươi không ngày ngày tới tìm ta giống như trước?"
Ta không tìm được lý do, dứt khoát đập bình: "Không có vì sao, là ta lười đi! Hơn nữa ta cùng Thiện Thiện ở cùng một chỗ, cũng có rất nhiều chuyện vui vẻ."
Thật ra ta và Thiện Thiện đã rất lâu không ở bên nhau, Thiện Thiện nói nàng muốn làm một chuyện rất quan trọng, ta sẽ không quấy rầy nàng.
Những ngày này, ta rất cô đơn. Ta không có người để nói chuyện, giống như trở lại những ngày trước đây, trong phủ đệ. Đây đại khái là trừng phạt ta, phạt ta không quản tốt trái tim mình. Nhưng tư vị tình đầu mới chớm, một chút cũng không giống như trong quyển sách, không hề tốt đẹp thú vị như vậy, ta chỉ cảm thấy tràn đầy khổ sở.
Những thứ này, ta cũng không thể nói cho Trình Minh. Mẫu thân đã nói, tình yêu là chiếm hữu, tận hưởng một cách độc quyền và không bao dung cho sự thèm muốn của người khác. Nhưng phụ thân ta yêu nàng, ta biết. Mặc dù phụ thân không thích ta, nhưng người thực sự yêu mẫu thân ta.
Trình Minh và ta, chung quy không phải lưỡng tình tương duyệt (không hề yêu nhau). Trước kia ta nghĩ, nếu ta thích một người, đương nhiên là muốn liều lĩnh chiếm đoạt, nhưng thật sự gặp được thì lại chần chừ.
Trình Minh, hắn không chỉ là a đệ của ta, là nhi tử của A di, hắn cũng là tiểu lang chủ của Trình thị, là quân chủ hiền minh tương lai. Hắn đã hứa với ta rằng hắn sẽ là một hoàng đế tốt.
Bất quá chỉ là thất bại của một người, hắn tốt như vậy, ta làm sao có thể làm cho mình trở thành một vết mực trong cuộc đời hắn đây? Huống hồ... Ta có nhiều chỗ không tốt như vậy, buồn vui thất thường, hư hỏng và bạo lực, lần nào cũng rơi nước mắt.
Quên đi, ta đã nói muốn làm tỷ tỷ của hắn cả đời, ta cũng không nghĩ đến cái gì khác. Trình Mậu luôn nói ta không có trái tim, như vậy sẽ tốt lên, rất nhanh ta có thể không thích Trình Minh nữa.
Cho nên ta cắt ngang lời Trình Minh muốn nói ra miệng, hỏi về sinh thần A di: “Không biết tặng nàng cái gì mới tốt."
Ta có chút buồn rầu, qua hơn một tháng nữa chính là sinh thần của A di, ta lại không biết tặng lễ vật gì. Nói đến cũng trùng hợp, sinh thần của A di và Trình Minh cách nhau rất gần, ta và A di, cũng chỉ cách một tháng. Đây là lần đầu tiên ta có kỳ vọng về sinh thần.
Còn hơn hai tháng nữa, ta sẽ 21 tuổi, ta đã trưởng thành như vậy, thật là không thể tưởng tượng nổi. Đôi khi ta cảm thấy như ta vẫn là một tiểu lang nữ trong đại lao. Nhưng ta nhớ rất rõ ràng, phụ mẫu đã rời đi được mười ba năm. Ta nghĩ tới họ, ta yêu họ, và đổ lỗi cho họ. Sao họ lại bỏ ta lại?
Vừa nghĩ tới những thứ này, ngực liền cảm thấy đau đớn, ta là nữ nhi của bọn họ, nhưng ngay cả chỗ chôn cất của bọn họ ta cũng không biết.
Trong nhiều năm, ta chưa bao giờ gặp họ. Ta nghe lời a nương nhất, a nương nghe lời phụ thân nhất, nàng bảo ta không cần hỏi, muốn ta nghe Trình Mậu nói, có nghĩa là phụ thân muốn ta không hỏi, muốn ta nghe trình Mậu nói.
Trình Mậu muốn ta không đi ra ngoài, vì thế ta liền không đi ra ngoài. Tuy rằng ta không muốn, nhưng nếu ta không nghe lời, phụ thân sẽ càng không thích ta. Vì vậy, ta đã ngoan ngoãn ở lại trong những lồng khác nhau. Cho dù có đôi khi đi ra ngoài, nhưng ta vẫn bị kiềm ép như cũ.
Ngoại trừ có đôi khi ngỗ ngược nhưng ta vẫn luôn là hài tử ngoan ngoãn, ngoan ngoãn, ngoan ngoãn nhất, cho nên chờ về sau ta già rồi chết, nhìn thấy phụ mẫu, phụ thân nhất định phải thích ta nhất, được không?
42
Ta đã suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không biết phải tặng cho A di những món quà nào. Nàng không thiếu gì cả. Tặng quà muốn tặng thứ A di thích, cho nên ta trực tiếp chạy đi hỏi A di, nhưng A di nói nàng cái gì cũng không cần. Bảo ta ở bên nàng nhiều hơn, nàng sẽ hạnh phúc.
Đó là lỗi của ta, là do ta không còn đến thăm nàng mỗi ngày, làm cho nàng buồn. Ta vốn còn muốn tự mình thêu khăn gấm gì đó, nhưng A di không cho, nàng nói ta là tâm can bảo bối của nàng, làm bị thương tay, nàng sẽ đau lòng.
Cũng đúng, ta thật sự là không am hiểu xuyên kim dẫn chỉ, nên không nghĩ đến thêu khăn nữa. Nếu A di nói muốn ta ở bên nàng, vậy ta sẽ ở cùng một chỗ với nàng nhiều hơn, để nàng không buồn nnữa. Vì thế ta lại giống như lúc mới tới Trình thị dựa vào A di, mỗi ngày ngay cả ngủ trưa cũng phải dính lấy nàng.
Bình thường ta ngủ trưa phải đến qua nửa giờ Thân mới dậy. Nhưng hôm nay, ta mới nằm xuống mới quá nửa canh giờ liền tỉnh, ta mơ thấy ác mộng cực kỳ đáng sợ, đợi đến khi tỉnh táo mới phát hiện mình đổ mồ hôi, nội sam (đồ lót) đều ướt đẫm.
Trước đây, mỗi lúc như vậy A di đều sẽ dỗ dành ta, hôm nay lại không có. Ta đứng lên, phát hiện trong phòng im ắng, không có bóng dáng A di, xụi xụi, có chút muốn khóc.
Chân trần trên giường, cũng mặc kệ mái tóc xõa tung của mình, chỉ muốn đi tìm A di, nói cho nàng biết ta đã có giấc mộng không tốt, ta sợ những thứ kia.
Vòng qua giường đi bộ, một tiểu thị nữ đang dựa vào cửa gian ngoài, đang ngủ say. Ta đã không đánh thức nàng dậy và đi ra ngoài một mình.
A di không ở trong phòng, chẳng lẽ là ở chính sảnh sao? Vì vậy, ta đi về phía chính sảnh, thông qua hành lang dài, ta đi trực tiếp từ cánh cửa nhỏ phía sau đi vào. Vừa đi tới phía sau bình phong, lại nghe được giọng của Trình Mậu.
Hắn không phải là... đang bận rộn sao? Vì sao bây giờ lại trở về, chẳng lẽ là biết ta ở chỗ A di, muốn bắt ta trở về? Bình phong vừa vặn che khuất ta, lại lưu lại một khe hở để cho ta làm quân tử dưới tường (nghe lén). Suy nghĩ một chút, vẫn không đi ra ngoài. Đợi hắn không thể tìm thấy ta, ta sẽ đi tìm A di.
Trình Mậu hình như cũng vừa mới tới không lâu, trên mình mặc khải giáp còn chưa thay, có vẻ phong trần mệt mỏi, so với trước kia, cả người càng lạnh lùng và nghiêm nghị hơn, nhưng bản lĩnh chọc người tức giận vẫn là lợi hại như trước. Vừa mở miệng, hắn liền nói: "Làm phiền tỷ tỷ mang A Chức tới, nàng rất nghịch ngợm, về sau ta sẽ đích thân dạy dỗ nàng."
Nghe xong ta cảm thấy tức giận, thiếu chút nữa nhịn không được lao ra ngoài. Nhưng A di rất bình tĩnh, nàng chỉ nói: "Lang chủ đang sợ cái gì? Là sợ Hi Minh cướp đi trái tim Tri Phất sao?"
Đồng tử Trình Mậu co rụt lại, mày kiếm khẽ nhíu: “Tỷ tỷ suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là dù sao bọn nhỏ cũng đều trưởng thành cả rồi, cần phải tuân theo quy củ."
Ta nghe được muốn đánh hắn, hắn không cho phép ta đi tìm Trình Minh, với tự ta nghĩ không đi tìm Trình Minh là chuyện khác nhau, lại còn muốn ép A di quản giáo ta.
“Thật sao?" A di nhếch khóe miệng, nhưng không có nửa phần cười: “Vậy tại sao họ không được phép ở cùng nhau? Vốn nên là để hai người bọn họ ở cùng nhau là tốt nhất, không phải sao?"
Trình Mậu trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi mở miệng lần nữa: "Từ khi tỷ tỷ trở thành mẫu chủ Trình thị tới nay, không có một chuyện không thỏa đáng, là Yến Thanh từ trước đến nay ta luôn kính trọng. Ta tin tưởng chuyện này, tỷ tỷ cũng sẽ trước sau như một có chừng mực."
A di dường như mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng ta nghe ra, nàng rất buồn. Trình Mậu, hắn dám đối với A di như vậy! Ta siết chặt nắm đấm, vừa định xông ra lý luận với hắn, nhưng lời A di nói tiếp theo lại khiến ta đình trệ bước chân. Nàng nói:
"Nàng nên là vợ của Hi Minh... Lang chủ, là ngươi thất hứa rồi."
"Ngươi rõ ràng đáp ứng Hoàng Dương Lệnh, sẽ đem Tri Phất giao cho ta, để cho hai hài tử thành một đôi, không phải sao?"
“Đúng..." Trình Mậu âm thầm đáp: "Là ta đồng ý đem nàng giao cho tỷ tỷ, nhưng khi đó thế cục biến hóa, nàng không thể ở lại Trình thị."
A di cố kìm nước mắt: “Phụ thân của Tri Phất, làm sao có lỗi với Trình thị? Còn mẫu thân của Tri Phất, lúc nàng chết, mới hai mươi sáu tuổi.”
“Nàng cho tới bây giờ cũng không nợ Trình thị cái gì, mẫu gia của nàng vì sao lại bị lật đổ, tướng quân, lang chủ Trình thị, chẳng lẽ ngươi thật không biết sao?"
Đột nhiên nghe nhắc đến phụ mẫu, ta có chút kinh ngạc, nhưng chỉ vài câu ngắn ngủi, lại chứa đựng rất nhiều chuyện ta không biết.
Phụ thân hỏi Trình Mậu xin một lời hứa, mà lời hứa này, là về ta. Nước mắt A di rơi xuống, giống như đập vào trái tim ta, trước mắt ta cũng bắt đầu mơ hồ. Đứng đó, không biết phải làm gì.
Ta không bao giờ nghĩ rằng phụ thân sẽ làm bất cứ điều gì cho ta, khi ta còn là tiểu nữ lang, người đối xử với ta cực kỳ lạnh lùng, ta chỉ biết người không thích ta. Càng không được người quan tâm, ta càng khổ sở.
Ta cho rằng người sẽ để lại cho ta cái gì, nhưng cho đến ngày cuối cùng gặp phụ thân, người cũng chưa từng nhìn ta một cái, cũng chưa từng để lại cho ta một câu nói, chuyện bất bình nhất trong cuộc đời ta, chính là phụ thân không yêu ta.
Ngay khi ta thừa nhận sự thật này, lại nói cho ta biết, trong lòng phụ thân có ta. Phụ thân ta... Phụ thân, trong lòng người có ta, là có ta!
Những thứ trước đây ta cầu mà không được, bây giờ lại phát hiện nó vốn thuộc về ta, ngoài niềm vui, ta còn thấy xấu hổ. Ta còn oán phụ thân, là ta không ngoan, nếu phụ thân biết, người có bị ta làm cho tổn thương hay không.
Sau đó ta chậm rãi ý thức được, A di nói lời hứa của phụ thân ta là ta trở thành vợ của Trình Minh. Nhưng bây giờ thì sao? Thân phận hiện tại của ta, lại là Trắc phu nhân của Trình Mậu.
Hắn không giao ta cho A di, cũng không gả ta cho Trình Minh, mà là nhốt ta trong lồng sắt, lại gọi ta thành ngoại thất của hắn
“Ta đã đáp ứng, nhưng Hàm Dương Lệnh cũng từng nói qua, nếu A Chức không thích Hi Minh, cũng chớ cưỡng cầu."
Trình Mậu không cảm thấy mình làm sai, hắn lạnh nhạt đến đáng sợ, cho nên lúc trước đương nhiên thay ta quyết định.
“Hắn chỉ là lo lắng không có người chiếu cố A Chức mà thôi, đã như thế, vì sao người kia không thể là ta?"
Chưa từng hỏi ta, cũng không từng buông tha cho ta. Thật khiến người ta thương tâm, chuyện khổ sở nhất trên thế gian chính là, trước kia là không chiếm được, hiện giờ là đã mất đi.
Trong lòng bắt đầu đau đớn, ta che ngực, chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, chân cũng mất đi sức lực, chống đỡ không nổi chính mình. Vì vậy, ta đưa tay ra chống lên bức bình phong và gây ra tiếng động.
Không đợi bọn họ phản ứng lại, ta liền cố gắng chống đỡ, đi ra, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào không thể nói nên lời.
A di mất đi dáng vẻ đoan lệ vốn có, vội vàng chạy đến bên cạnh ta ôm lấy ta, bọn họ đều thật không ngờ, ta vốn nên ngủ trong phòng ngủ, nhưng lại xuất hiện ở chỗ này.
Ta thuận thế tựa vào trên người A di, lớn tiếng thở dốc, nắm chặt tay áo A di, lúc này mới có chút cảm giác an tâm, giờ phút này ta đã run rẩy không vững.
Nước mắt từng giọt, từng giọt, từng giọt theo gò má rơi xuống, cổ họng như bị một viên đá bén nhọn bịt kín, mài đến mức ta đau đớn.
Ta buộc mình phải phát ra âm thanh, ta muốn chất vấn Trình Mậu, chất vấn hắn dựa vào cái gì mà thay ta lựa chọn cuộc sống.
Nhưng ta dùng hết sức lực, phát ra, lại là một câu khàn khàn: "Trong lòng phụ thân có ta. Trong lòng phụ thân của ta, phụ thân ta, người...".
Giờ phút này ta như biến thành tiểu nữ lang mười ba năm trước, được toại nguyện nhưng lại nhớ phụ thân. Những gì phụ thân để lại cho ta, thứ duy nhất có thể chứng minh rằng trong lòng người luôn có ta, đã bị chọc thủng nặng nề.
Thật là mỉa mai, ta thấy rõ tâm ý của mình, vừa mới quyết định buông bỏ, mới biết được ta vốn nên là vợ của Trình Minh. Nhưng hôm nay, ta cùng Trình Minh, tuyệt đối không có khả năng.
Hai mươi năm của cuộc sống đầy hối tiếc. Ta muốn nói điều gì đó một lần nữa, nhưng nỗi đau lớn tấn công ta, giống như nghiền nát trái tim ta, trong phút chốc đã xâm chiếm cơ thể của ta.
Trước mắt tối sầm, ta nhắm mắt lại, từ trên người A di trượt xuống. Khoảnh khắc trước khi bất tỉnh, ta vô cùng mệt mỏi hơn bao giờ hết. Bỏ lỡ, tất cả đều bỏ lỡ. Cuộc đời này ta sẽ không bao giờ được hạnh phúc.