Khóe miệng Mạc Hân Hy hơi nhếch lên, khẽ mở đôi môi mỏng: “Chị họ, cô thật sự không nhận ra tôi sao?”
“Chị họ? Người phụ nữ cô là ai thế? Đừng có mà lôi kéo quan hệ với tôi” Vẻ mặt Mạc Tình đầy khinh thường.
Mạc Hân Hy không hề nổi giận, trái lại cười khẽ rồi đứng dậy: “Chị họ à, thật không ngờ cô ra nước ngoài nhiều năm, mới đó mà đã quên hết người trong nhà rồi”
Mạc Tình cùng Mạc Chí Viễn đồng thời nhìn chăm chằm cô một lúc lâu.
“Cô, cô là Mạc Hân Hy?” Mạc Chí Viễn nhận ra thân phận của Mạc Hân Hy trước.
Xem ra thì ánh mắt của anh họ tốt hơn nhiều so với chị họ” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng Mạc Hân Hy lại vẫn giữ nguyên không buông Mạc Tình ra.
Gổ tay của Mạc Tình bị cô nắm đến có chút đau.
“Mạc Hân Hy, nếu đã biết tôi là chị họ sao còn không mau buông ra”
Cô ta nổi giận đùng đùng mà hét lên.
Năm đó Mạc Hân Hy vừa đen vừa gầy, đầu tóc thì khô vàng, quần áo cũng rách nát, rõ ràng là một đứa nhỏ ăn xin. Mỗi lần cô ta trở về đều nhìn thấy cô đang nhóm lửa ở phòng bếp, cả người dính đầy tro bụi.
Thật không ngờ chỉ mới vài năm không gặp mà đứa ăn xin chỉ biết nghịch cây bìm bịp và nhóm lửa lại thay đổi nhiều đến vậy.
Tuy răng quần áo trên người cô trông thật bình thường, cũng không.
phải thương hiệu nổi tiếng gì, nhưng cô ta nhận ra được giá trị của thương hiệu này cũng không phải là rẻ.
Ngoài ra, người đàn ông mới che chở cho cô vừa đẹp trai vừa cao ráo lại lạnh lùng có thể so với các ngôi sao nổi tiếng. Anh ta là ai vậy?
Giữa hai người bọn họ có quan hệ gì, vì sao người đàn ông kia lại lo lắng vì cô nàng quê mùa Mạc Hân Hy như vậy?
Bởi vì thanh âm của cô ta quá lớn, Mạc Vũ Lý vốn đang ngủ say trên giường bệnh liền cau mày, có chút khó chịu mà trở mình.
Mạc Hân Hy không muốn để cho con nhìn thấy cảnh người lớn đang cãi nhau, vì thế cô liền không quan tâm mà trực tiếp dùng sức kéo Mạc Tình từ trong phòng đi ra.
“Mạc Hân Hy, vài năm không gặp, lá gan của cô cũng to lên không ít nhỉ?” Mạc Tình vẫn xem Mạc Hân Hy như là cô bé đáng thương của mười mấy năm về trước nên thái độ rất ngang ngược kiêu ngạo.
“Cho dù tôi có gan thì so ra vẫn còn kém chị họ nhiều lắm, để bước vào nhà họ Mộ Dung mà không tiếc biến con của người khác trở thành của chính mình.” Mạc Hân Hy ngẩng đầu lên trực tiếp đáp lại.
Lúc nhỏ, ở sau lưng người lớn Mạc Tình luôn ức hiếp cô, cố ý đánh rớt kẹo hoa quả mà bác tặng cho cô xuống mặt đất khiến cô phải nhặt lên rồi mượn cơ hội mà cười nhạo cô, châm chọc cô là một đứa ăn xin chưa từng được ăn gì.
Mạc Hân Hy cô lúc ấy không đáp trả là bởi vì khi đó cô còn quá yếu ớt, nếu đáp trả thì cũng chỉ nhận được sự giày xéo của bà nội.
Bởi vậy cô chỉ có thể nhẫn nhịn.
Chỉ là hiện tại đã không còn như thế nữa, bất cứ ai cũng đừng mong có thể ức hiếp cô dễ dàng như trước đây.
“Những lời này của cô là có ý gì?” Mạc Tình ngây ngẩn cả người.
“Có ý tứ gì? Chị họ à, hôm nay tôi sẽ trịnh trọng nói cho cô biết, Mạc.
Vũ Lý là con của tôi. Về sau chỉ cần có Mạc Hân Hy tôi ở đây thì cô đừng mơ tưởng có thể tiếp tục tiếp cận nó” Mạc Hân Hy mạnh mẽ tuyên bố thân thế của cậu bé và quyền giám hộ của cô đối với Mạc Vũ Lý cho Mạc Tình.