Mạc quê mùa, người bị bọn họ bắt nạn, bị bọn họ đánh nhiều lần thật ra là hồ ly huyền sắc Mạc Vũ Lý ư?
Hơn nữa, cậu ta chẳng những là Mạc Vũ Lý còn là anh em họ của bọn họ, con ruột của chú Hai sao?
Chuyện này, thật sự không thể tưởng tượng nổi mà!
Người bị đả kích nhất chính là Lục Bảo Lục Vũ Bách.
“Mẹ, mẹ nói thật sao? Trước đây cậu ta chưa từng thừa nhận mình là Mạc Vũ Lý mà?” Nội tâm của người bạn nhỏ Lục Vũ Bách lúc này đã tan vỡ, cảm giác chán nản, mất mác.
Cậu nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt cậu đã cùng thần tượng của mình đánh nhau tơi tả, hơn nữa mỗi lần gặp mặt anh em bọn họ đều châm chọc Mạc Vũ Lý.
Nghiêm túc tính được thì Mạc Vũ Lý đã bị bọn họ đánh hai lần, bắt nạt cười nhạo vô số lần!
Trời đất! Vậy phải làm sao bây giờ?
Tự đánh thần tượng, ngôi sao sáng của chính mình, Mạc Vũ Lý không chỉ là sao sáng mà còn là anh em họ, con trai của chú Hai.
Sau này, cậu làm sao đối mặt với Mạc Vũ Lý đây?
Người bạn nhỏ Lục Vũ Bách vùi đầu mình thật sâu vào bên trong.
Tinh thần cả người đều rất thấp.
Lục Tấn Khang ngồi ở bên cạnh cậu hết sức đồng cảm mà vỗ vai: “Lục Bảo, không có chuyện gì đâu, chỉ cần chúng ta đối tốt với cậu ta tốt hơn, nhiệt tình hơn lúc trước là được”
Lục Vũ Bách ngẩng đầu, làm bộ dạng đáng thương nhìn anh: “Nhưng mà, lỡ cậu ta thù dai thì làm thế nào?”
Lục Minh Húc bỉu môi nói: “Thù dai, nếu cậu ta dám thù dai, vậy thì đánh cậu ta đến khi nào hết thù mới dừng”
Thằng ranh Mạc quê mùa đó lại thật sự là ngôi sao nhí hồ ly huyền sắc.
Cậu ta hèn hạ thế kia, thấy mấy em gái xinh đẹp thì chỉ cần chớp cặp mắt đào hoa, thì người ta sẽ chủ động lấy lòng cậu ta, nói không chừng cái đuôi cũng bị cậu ta kéo lên trời.
Dựa theo ý của cậu thì phải nên đánh cậu ta đến cả tâm lẫn miệng đều phục mới được dừng.
Nghe thấy lời nhắc nhở của Tam Bảo, anh nhìn về phía Mạc Hân Hy: “Đúng vậy, mấy ngày nay sau khi tan làm đều ở Đại Bài giúp một tay. Mới vừa rồi anh nhìn cũng không giống lắm”
Nhắc tới Lục Khải Vũ, Mạc Hân Hy tức một bụng.
Cô chưa từng thấy qua tên đàn ông nào không có tương lai như vậy.
Con trai mình tài giỏi tìm đến cửa như vậy nhưng anh ta lại giống như con rùa đen rục đầu không dám đối đầu mà chạy trốn thảm hại.
Thật không biết Lưu Cửu Hạ nhìn trúng anh ta ở điểm nào.
Lục Khải Vũ nhìn mặt cô đột nhiên đầy tức giận, nửa ngày cũng không nói chuyện. Anh nhíu mày hỏi: “Bà xã làm sao vậy?”
Mạc Hân Hy quay đầu nhìn mấy bé Bảo, cô không muốn để cho bọn họ biết chú Hai là một kẻ không có tương lai, không phải là người có trách nhiệm.
“Ai, một lời khó nói hết, trở về rồi hấy nói vậy!”