Nói đến đây, Mạc Vũ Lý bỏ con tôm đã bóc vỏ vào miệng, nhai hai cái mới nói tiếp: “Sau đó cháu tìm mấy bệnh viện giám định thân nhân, kết quả đều giống nhau. Trong một cơ hội ngẫu nhiên, cháu nghe lén mẹ và cậu cháu nói chuyện với nhau, thì ra năm đó mẹ cháu vẫn duy trì quan hệ với Hàn Hữu, Mộ Dung Lệ Hằng và Lục Khải Dã. Mẹ cháu thật ra cũng không biết bố ruột của cháu là ai”
“Cái giám định làm lúc cháu vừa mới sinh ra là bọn họ mua chuộc bạn học của cậu cháu, cái giám định đó là giả”
Sau khi nói xong, vẻ mặt của cậu có chút thương cảm và cô đơn.
“Dì ơi, cháu có thể uống một ly rượu không?”
“Thăng nhóc này, uống rượu cái gì? Nếu thật sự đau lòng thì uống nước ép là được rồi” Mạc Hân Hy đưa cho cậu ly nước ép trước mặt, rất đồng cảm với cậu.
Thật không thể ngờ chị họ vẫn luôn cao ngạo đời tư lại rối ren như vậy, đến bố ruột của con trai mình là ai cũng không biết.
thực là ngắn hơn người bình thường một chút, nếu như không nhìn kỹ còn nghĩ rằng cậu chỉ có bốn ngón chân thôi!
“Dì nhìn thấy chưa, cái đặc thù này cháu tra trên mạng rồi, là do di truyền. Tuy không phải một trăm phần trăm, nhưng tỉ lệ di truyền rất lớn”
Nói xong, cậu định đeo lại tất với giày.
“Đợi một chút” Mạc Hân Hy giữ tay nhỏ của cậu lại.
“Dì muốn làm gì?” Mạc Vũ Lý thấy cô lôi điện thoại ra, khó hiểu hỏi.
“Dì chụp ảnh lại, cháu không phải là muốn làm rõ Lục Khải Dã có phải bố ruột của cháu hay không sao? Dì cầm tấm ảnh này đi hỏi người trong nhà là biết. Chồng dì nhất định bi Gương mặt nhỏ của Mạc Vũ Lý đột nhiên lạnh xuống: “Cháu không muốn biết kết quả. Bố như thế còn không bằng cháu không có!”
Dáng vẻ tính cách thất thường của cậu khiến trong lòng Mạc Hân Hy nảy sinh ra một chút yêu mến, cô cầm lấy tay của cậu, giọng điệu nhẹ nhàng còn mang một chút trách móc: “Thằng bé ngốc, cháu không tìm bố, nhỡ một ngày nào đó nhà Mộ Dung phát hiện ra chân tướng, thì cháu phải làm sao?”
“Trong lòng dì thật sự rất hy vọng cháu là người nhà họ Lục! Như vậy cháu và bọn Minh Húc sẽ là anh em họ, bọn cháu có thể chơi đùa cùng nhau, đi học cùng nhau, tốt biết bao nhiêu!”
Thăng nhóc nhỏ tuổi như thế này mà đã phải trải qua những chuyện như thế này, trong lòng Mạc Hân Hy rất đau lòng cho cậu.
Mạc Vũ Lý cúi thấp đầu nhẹ giọng nói: “Được rồi, dì chụp đi!”
Ngay lúc Mạc Hân Hy vừa chụp xong, cất điện thoại, chuẩn bị đeo tất lại giúp cậu thì Mạc Vũ Lý cô đơn nói: “Chẳng qua, cho dù cháu thật sự là người nhà họ Lục thì Lục Khải Dã cũng không muốn nhận cháu. Dì xem dáng vẻ bỏ chạy vừa nãy của chú ấy, trong mắt chú ấy cháu là ôn thần, là ác quỷ”
Không biết vì sao, tim của Mạc Hân Hy bởi vì cậu nói này của cậu mà nhói đau lên.