“Gì cơ?!” Mạc Minh Húc khiến cho Vũ Bách uất nghẹn.
Aaal!! Rõ ràng là cùng mẹ đẻ ra, thế mà người anh ba tốt nhất này cũng không muốn giúp cậu.
Mạc Vũ Tuệ cười cợt: “Đó rõ ràng là Vũ Bách chứ không phải cô gái nào khác. Anh sợ cái gì?”
Toàn thân đều làm như kiểu đang hóng chuyện thị phi, không sợ chuyện bé xé ra to.
Phạm Hữu Sinh đi ngang qua, nhanh chóng nắm chặt tay của Vũ Bách nài nỉ: “Vũ Bách, đó là anh hai của chúng ta. Cứ cho qua chuyện này đi mài”
Vũ Bách mập mạp chẳng thể hiểu nổi. Rõ ràng người phải chịu tủi hổ, chịu uất ức là anh, nhưng tại sao chẳng có ai chịu giúp anh hết vậy?!”
Tâm hồn nhỏ bé của anh giờ đây đang tổn thương sâu sắc.
Đặt mông xuống đất rồi “Huhuuuuuuuu~”, một tiếng khóc vang lên.
Lục Khải Vũ đã tắm xong, vừa mới đặt lưng xuống giường, chuẩn bị ôm vợ yêu vào lòng nghỉ ngơi thì nghe tiếng la kinh thiên động địa ở bên ngoài.
Mạc Hân Hy toan đi ra xem có chuyện gì.
Nhưng lại bị Lục Khải Vũ ngăn lại.
“Đã là đàn ông thì phải để chúng tự học cách giải quyêt vấn đề của mình” Khuôn mặt của anh trông thật là bình tĩnh.
Sau đó, hai người lại nghe thấy tiếng đạp cửa dữ dội của Vũ Bách.
Mạc Hân Hy không yên tâm nổi, đã rất muốn chạy ra ngoài rồi nhưng lại bị anh ngăn lại một lần nữa.
“Không có chuyện gì đâu. Đàn ông mà, ẩu đả đánh đập là chuyện rất đỗi bình thường. Chúng nó là anh em, sẽ tự giác biết điểm dừng thôi”
Mạc Hân Hy nhíu mày bước lại gần hắn: “Anh nghe thử xem. Bọn trẻ như muốn phá nát cái nhà này luôn rồi”
Lục Khải Vũ hôn nhẹ môi cô: “Chẳng liên quan gì hết. Chúng ta có tiền, có thể sửa nhà”
Mạc Hân Hy chịu thua anh luôn.
“Có phải anh cũng rất hy vọng đám nhóc kia sẽ đánh nhau đúng không?
Kiểu gì cô cũng cảm thấy thái độ của chồng yêu không bình thường tí nào cả! Người làm ba bình thường khi nghe tiếng động ồn ào như vậy đã đi ra ngoài xem từ lâu.
Lục Khải Vũ khẽ nhéo mũi cô, nghiêm nghị nói: “Sao lại có chuyện đó được?! Đám nhóc đó là con ruột của anh mà!”
Mấy ông nhỏ này ngày nào cũng đồng tâm hiệp lực ép bức người ba này. Khó lắm mới có một lần đánh nhau, tất nhiên là anh muốn thuận nước đẩy thuyền (*) rồi.
(*) Thuận nước đẩy thuyền: giúp đỡ làm cho một việc ngày càng đi xa hơn (dùng được cho cả nghĩa xấu lân nghĩa tốt) Vậy thì mấy ông con đó sẽ yên ắng vài hôm, không có kiểu cứ hở tí là hợp lại ức hiếp ba của chúng.
Nhưng mà nhất quyết không thể để cho bà xã biết tâm địa xấu xa đó được.
Hơn nữa, sở dĩ anh không đi ra là vì anh biết rõ, dù cho tụi nhỏ có gây gổ đến mức nào thì cũng không thể đi quá giới hạn được.
Sau khi tan tiệc mừng thọ, ông Lục đã cố tụ họp với nhóm bạn già của mình.
Năm giờ chiều, vừa đi vào cửa chính đã nghe thấy tiếng khóc ầm trời của cháu trai.
Thế là ông chạy nhanh vào nhà. Trương Tuyết Du và bà Lục đã lên lầu từ lâu. Dì Lý và quản gia Lưu đều lo lắng nhìn lên lầu.
“Có chuyện gì vậy?” Ông vừa rẽ hướng lên lầu vừa hỏi.
Chú Lưu tranh thủ giải thích: “Hình như các cậu nhỏ không thoải mái nên làm ầm ï ạ”
Lục Đình Khâm bước mấy bước là đã lên đến tầng hai.
Sau đó ông thấy ở hành lang, trước cửa phòng bọn trẻ, Vũ Bách tủi thân ngồi trên sàn nhà khóc to.
Trường Tuyết Du và bà Lục ngồi xổm trước mặt thằng bé nhỏ nhẹ dỗ dành!
Còn mấy đứa ranh con kia thì đứng một bên xem chuyện vui.