Nhưng mà cô ta còn chưa chạm được vào đôi mắt của Mạc Hân Hy thì Lục Khải Vũ đứng ở bên cạnh Mạc Hân Hy đã nhấc chân lên đá cô ta bay ra ngoài.
Thân thể của Đào Lệ Mãn bay theo hình vòng cung, rơi thẳng xuống dưới phía đám đông đang đứng ở bên dưới sân khấu.
Những người đứng bên dưới sân khấu la hét ầm ï và tìm cách tránh né. Đầu của Đào Lệ Mẫn đập vào chiếc bàn đặt gần bục cao nhất, máu chảy dài trên trán. Cô ta mở to mắt nhìn về hướng Lục Khải Vũ đang đứng trên sân khấu, sau đó thì ngất lịm đi.
“Trời ơi, cô ta, cô ta sẽ không chết chứ?”
Mọi người đều vây xung quanh cô ta nhưng không một ai dám tới gần.
Bởi vì bộ dáng lúc này của cô ta thực sự trông rất đáng sợ.
Trong lòng của Mạc Hân Hy cũng kinh sợ. Mặc dù Đào Lệ Mẫn rất ác độc, cũng rất đáng giận nhưng nếu thật sự Lục Khải Vũ chỉ đá một cước đã khiến cô ta chết thì sẽ rất phiền phức.
Lục Khải Vũ ôm lấy thắt lưng của cô nói: “Em yên tâm đi, cô ta sẽ không chết được đâu”
Vừa nấy, anh không có dùng hết sức lực. Tình huống xấu nhất có thể ảnh hưởng chút tới nhan sắc của cô ta thôi.
Tuy nhiên, để đảm bảo chắc chắn, anh vẫn nhìn về phía Lạc Chính Hoa: “Anh mau đi nhìn xem cô ta thế nào rồi?”
Lạc Chính Hoa tức giận thở phì phò, anh ta trừng mắt nhìn anh nói: “Tại sao lại là tôi chứ? Tôi là bác sĩ khoa nam chứ không phải là ngoại khoa đâu”
Tuy răng miệng nói như vậy nhưng mà Lạc Chính Hoa vẫn chạy nhanh tới. Anh ta kiểm tra qua một lượt cho Đào Lệ Mã Anh ta quay đầu lại nhìn thoáng qua Lục Khải Vũ: “Người không chết được đâu. Chẳng qua là cần phải nhanh chóng đưa cô ta tới bệnh viện.
Cô ta bị gãy xương sườn, còn có thể bị chấn động não nữa”
Lục Khải Vũ gật đầu: “Được rồi. Anh hãy mau chóng đi sắp xếp.”
Sau đó, anh quay đầu lại về phía của bảo vệ nói: “Các anh mau đi tìm cái cáng tới đây, sau đó nâng cô ta đi ra ngoài đi. Đừng để làm ảnh hưởng tới bữa tiệc”
Bảo vệ mau chóng tìm tới một tấm ván gỗ. Lạc Chính Hoa đứng ở giữa chỉ huy, bọn họ nâng Đào Lệ Mãn lên cáng rồi đưa ra khỏi cửa khách sạn. Xe cứu thương đã chờ ở bên ngoài.
Sau khi Đào Lệ Mẫn bị nâng đi rồi, Lục Khải Vũ nhìn về phía các vị khách ở dưới sân khấu với vẻ mặt bình tĩnh, anh giải thích: “Tất cả mọi người cũng đã nhìn thấy rồi đấy. Vừa mới ban nãy, tôi chỉ đang phòng vệ chính đáng thôi.”
Mấy vị khách ở đây đều có chính kiến của mình, ngay sau khi bọn họ xem được đoạn phim kia đã không có ấn tượng gì tốt về Đào Lệ Mãn. Vừa mới nấy, bọn họ cũng nhìn thấy cô ta lao lên trên sân khấu.
Đầu tiên là cô ta cố gắng bóp cổ Mai Huyền My. Sau đó, cô ta lại định chọc cho bà Lục bị mù. Bọn họ càng thêm thấy chán ghét cô ta hơn.
Vì vậy, khi thấy Lục Khải Vũ đã một cước khiến cho cô ta bay khỏi sân khấu, tất cả mọi người đều cảm thấy cô ta đáng bị như vậy, gieo nhân nào thì phải gặt quả ấy.
“Tổng giám đốc Lục cứ yên tâm đi, chúng tôi sẽ làm chứng cho anh”
“Đúng vậy, hơn nữa trong bữa tiệc này còn có camera nữa, mọi người cũng sẽ theo dõi được thôi. Anh chỉ là đang bảo vệ chính đáng cho bà Lục”
Lúc này, bố mẹ nhà họ Mai nhìn thấy kết cục thê thảm của Đào Lệ Mẫn, mặt của bọn họ đã muốn xám như tro.
Bọn họ lặng lẽ định lén lút đi xuống dưới sân khấu.
Nhưng mà, Lục Khải Vũ đã ngăn cản bọn họ lại.
“Đã gây ra những rắc rối lớn như vậy mà mấy người vẫn còn muốn rời đi sao?”
Giọng của anh lạnh lùng sắc bén, khí thế mạnh mẽ khiến cho bố mẹ nhà họ Mai cùng run rẩy.
“Là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi. Tổng giám đốc Lục à, đây chỉ là hiểu lầm thôi. Vừa nấy, cậu cũng thấy rồi đấy, tất cả đều tại Đào Lệ Mẫn cưỡng ép chúng tôi làm” Ông Mai khẽ cười nói.
“Đúng thế, đúng thế, tất cả đều do con nhóc chết tiệt Đào Lệ Mẫn kia cả. Chúng tôi đã hỏi cô ta đứa nhỏ đó là ai nhưng cô ta sống chết cũng không chịu nói ra. Sau đó thì Đào Lệ Mãn cho chúng tôi nhìn ảnh, chúng tôi thì đã không có học hành gì rồi nên đã bị cô ta lừa gạt” Bà Mai nhanh chóng đi tới giải thích.
Dù sao thì Đào Lệ Mãn cùng đã bị hôn mê bất tỉnh được người nâng rời đi rồi, bọn họ chỉ cần đẩy hết tất cả trách nhiệm sang cho cô ta là xong.
Khóe miệng của Lục Khải Vũ khẽ nâng lên nụ cười lạnh, thanh âm rất nhẹ nhưng tràn ngập đáng sợ, đầy nguy hiểm không thể xem nhẹ.