Vụ tranh chấp đã kết thúc, Tô Cẩm lôi kéo mấy đứa nhóc đáng yêu chuẩn bị đi về, Mạc Hân Hy còn đang ở nhà chờ bọn họ nữa đó!
Chỉ là vừa đi được một bước thì đột nhiên Lâm Bách quay đầy lại, đi nhanh mấy bước vọt tới trước mặt Hoàng Ánh Tuyết chuẩn bi kéo Mạc Vũ Lý về.
Mạc Vũ Lý lùi về sau một bước, bày ra tư thế sẵn sàng: “Sao nào?
Vẫn còn muốn đánh nhau hả?”
Lúc này, mặc dù cậu còn đang mang khẩu trang, nhưng mũ trên đầu vừa rồi đã bị Vũ Tuệ kéo rơi xuống rồi. Là một người vô cùng chú ý hình tượng cho nên sau khi cậu nói xong thì đưa tay sửa sang lại tóc của mình.
Long Bách cau mày, dùng tay chỉ vào cậu: “Thằng nhóc này, vừa rồi không chú ý tới, bây giờ nhìn kỹ lại giọng điệu và đôi mắt của cậu hình như rất giống thần tượng của tôi”
“Thần tượng của cậu sao? Là ai vậy?” Mạc Vũ Lý ngẩng đầu lên, hoạt động bắp chân một cái, toàn thân đều dựng lên lớp phòng bị chuẩn bị tiếp chiêu bất cứ khi nào.
“Hồ ly sắc huyền, Mạc Vũ Lý. Cậu có nghe nói qua chưa?”
“Khụ khụ!” Ngay khi Mạc Vũ Lý đang hoạt động bắp chân đứng không vững, nghe xong thì lảo đảo dựa vào người Hoàng Ánh Tuyết, ngạc nhiên tới mức bị nghẹn nước bọt của chính mình.
“Sao vậy? Hù tới cậu rồi sao Tôi nói cho cậu biết, mặc dù đôi mắt của cậu có chút giống với thần tượng của tôi, nhưng hành vi của cậu thật sự quá trơ trến khiến cho người ta thấy ghét, sau này không cho phép cậu bắt nạt con gái nữa, nếu không, Long Bách tôi thấy cậu một lần sẽ đánh cậu một lần đó”
“Chỉ với dáng vẻ này của cậu đúng là làm nhục thần tượng của tôi m ong Bách nói xong thì mang theo vẻ mặt kiêu ngạo quay đầu đi, từ từ đuổi theo sau nhóm người Tô Cẩm.
“Cậu, cậu, cậu..bé.
“Tôi, tôi làm sao mà vũ nhục thần tượng của cậu hả? Tôi chính là bản thể chân chính của thần tượng cậu có được không hả?” Câu nói sau cùng thật sự cậu muốn hô to lên, nhưng nghĩ mà rồi nhìn thoáng qua nhóm người tan học trước mặt, cậu chỉ có thể nhỏ giọng nói thầm mà thôi.
Hoàng Ánh Tuyết trừng mắt liếc cậu một cái: “Đi, đi theo mợ về văn phòng lấy đồ cái đã”
Cô ấy nói xong thì lập tức kéo cậu vào trong sân trường nhỏ.
Lần đầu tiên Mạc Vũ Lý tiến vào trong sân trường ở trong nước, nên lập tức quên đi sự không thoải mái ban đầu, giống như một đứa nhỏ tò mò, hết nhìn đông lại ngó ngó bên phía tây, đối với cái gì cũng vô cùng thích thú.
Sau khi Hoàng Ánh Tuyết trở lại văn phòng thu xếp lại chút đồ vật, thì ôm theo một chồng dày giấy tờ làm việc đi ra. Đây là bài tập về nhà của mấy đứa nhỏ học sinh, vốn dĩ cô muốn sau khi tan học thì tranh thủ chữa cho xong rồi lại về nhà.
Nhưng mà cái ông cụ nhỏ Mạc Vũ Lý này lại tới vì để tránh những phiền phức không cần thiết, cô ấy chỉ có thể đem đống bài tập này về nhà mà chấm điểm thôi.
” Mạc Vũ Lý tức giận giơ chân về phía sau lưng cậu “Mợ ơi, mợ đang ôm cái gì vậy?” Mạc Vũ Lý mang theo vẻ mặt tò mò hỏi.
“Bài tập của học sinh, đi nào, chúng ta về nhà thôi!”
Nhìn thấy Mạc Vũ Lý, Hoàng Ánh Tuyết thật sự cảm thấy vô cùng mệt mỏi! Đứa nhỏ này sao lại không giống như những đứa nhỏ khác chứ? Ngoan ngoãn một chút, không gây chuyện là được rồi!
Cách khu chung cư cũng còn một khoảng tương đối xa, bởi vì nhiệt độ bên ngoài trời vẫn khá tốt cho nên Hoàng Ánh Tuyết chạy xe điện tan làm.
Vừa mới về nước, trong tay của cô ấy cũng không có nhiều tiền, bởi vậy tạm thời không thể mua xe.
“Oa! Đây là xe gì vậy? Là xe gắn máy sao? Ngầu quá ha!” Mạc Vũ Lý chỉ vào chiếc xe điện màu đen của Hoàng Ánh Tuyết mà trầm trồ khen ngợi.
Hoàng Ánh Tuyết dùng ánh mắt tò mò nhìn về cậu một cái: “Ánh mắt của cháu thật đúng là thanh liêm nha!”
Chiếc xe điện này là bị Hoàng Tuấn Phong đi xong thải ra, trong mắt của cô là vô cùng xấu xí, chỉ là do hôm nay vội quá nên cô ấy mới không thể không chạy mà thôi.
Rất nhanh, Hoàng Ánh Tuyết đã leo lên xe điện chở Mạc Vũ Lý về chung cư Phong Minh.
Trên đường đi, Mạc Vũ Lý chưa từng ngồi xe điện bao giờ nên vô cùng vui sướng giơ tay múa chân không ngừng, khiến họ thiếu chút nữa là té sấp xuống vài lần.
Hoàng Ánh Tuyết nghiêm mặt về đến nhà. Để bài tập học sinh vào trong phòng của mình xong thì trực tiếp kéo Mạc Vũ Lý tới trước mặt.
“Mợ xinh đẹp ơi, mợ làm sao vậy? Nghiêm túc thật!” Lúc này Mạc.
Vũ Lý đã cởi bỏ khẩu trang, cậu vẫn còn đang cầm quả táo cần ăn đấy.