Mạc Vũ Lý nheo mắt, Khúc Lăng Cường hôm qua còn lưu luyến không rời với mợ của cậu bé, hôm nay lại hẹn hò với một nữ sinh khác, so ra còn cặn bã hơn cả cậu của bé.
Không được, hôm nay Mạc Vũ Lý cậu nhất định phải thay mợ dạy dỗ tên đàn ông cặn bã này một bài học.
Nghĩ vậy, Mạc Vũ Lý xoay người đi đến chỗ đèn giao thông, rất nhanh đã băng qua đường.
Bên trong nhà hàng, Đào Lệ Mẫn đang tươi cười hớn hở kể lại những thú vị trong công việc của mình, còn Khúc Lăng Cường đang nhìn cô ta và suy nghĩ phải lấy cớ gì mới có thể thoát khỏi người này!
Trưa hôm nay, lúc anh ta đang chuẩn bị đi ăn cùng đồng nghiệp thì Đào Lệ Mẫn đột nhiên xuất hiện ở trước công ty bọn họ với khuôn mặt tươi cười, nói là có chuyện tìm anh ta và mời anh đi ăn cơm.
Trước mặt rất nhiều người trong công ty nên anh đã không tiện từ chối, đành phải đồng ý đi ăn với cô ta.
Vốn cho rằng Đào Lệ Mẫn tìm mình là có chuyện muốn nói liên quan tới công việc, nhưng không ngờ cô ta cứ luyên huyên nói đến những chuyện quá khứ. Cô ta nói năm đó do còn quá trẻ, sau khi chia tay với anh thì sống một mình đơn độc không hề dễ dàng gì, rất hối hận, rất đau khổ.
Trong lời nói của cô ta để lộ ý tứ muốn kết hợp lại!
Khúc Lăng Cường từ chối không chút lưu tình: “Dạo này công việc của tôi khá bận, tạm thời không nghĩ đến việc riêng tư. Một người ưu tú như cô, muốn tìm người đồng hành không phải rất dễ sao?”
Trên mặt Đào Lệ Mẫn hiện lên một tia xấu hổ, cô ta đành phải chuyển hướng đề tài sang vấn đề công việc, bắt đầu giới thiệu những điều thú vị về công việc của mình.
Cô ta tự tin nhìn Khúc Lăng Cường, tâm tư của người đàn ông này khá đơn giản, rất dễ lừa gạt. Tuy đã xa cách năm năm nhưng cô ta vẫn rất có lòng tin sẽ nắm bắt được anh.
Long Anh Vũ đi rồi, Lư Bạch Khởi đã đến tìm đến cô. Anh ta đã hứa nếu cô có thể thông qua Khúc Lăng Cường lấy được bằng độc quyền sáng chế từ trong tay Lư Tử Tín, anh ta sẽ trả công hậu hĩnh cho cô và sẽ nghĩ cách giúp cô loại trừ Mạc Hân Hy.
Suy cho cùng, nếu không phải tại Mạc Hân Hy thì Lư Giai Y đã không bị phán tới mười năm, những người nhà họ Lư bây giờ hận Mạc Hân Hy đến thấu xương.
Vụ làm ăn này rất có lợi đối với cô ta, cô ta hiển nhiên cầu còn không được!
Cho nên hôm nay cô ta mới cố ý tới công ty Khúc Lăng Cường để tìm anh ta và mời anh đi ăn cơm.
Trong mắt cô ta, một người đàn ông như Khúc Lăng Cường, chỉ cần cho anh ta một chút yêu thích thì anh ta nhất định sẽ câu.
Bởi vậy cô rất tự tin, trước mặt Khúc Lăng Cường cố tình nói những thú vị trong công việc của mình, muốn chinh phục đối phương lần nữa bằng chính nụ cười của mình.
Chẳng qua là kế hoạch của cô vừa mới bắt đầu, trên mặt cô ta vừa mới nặn ra nụ cười tự cho là rất hoàn mỹ thì một cậu bé không biết từ đâu bất ngờ lao tới.
Cậu bé đó cầm lấy ly nước cam trên bàn, hất thẳng vào mặt cô ta.
“Đồ phụ nữ không biết xấu hổ, cô dám quyến rũ bố của tôi”! Cậu bé trừng to mắt, tức giận chỉ tay vào cô ta.
Sau đó cậu bé này lại móc điện thoại ra, “tách tách” chụp lại vài bức ảnh của người phụ nữ đang nhếch nhác này.
Lúc này đang là giữa trưa, trong nhà hàng gần như kín chỗ. Âm thanh của cậu bé này vang vọng, tất cả mọi người đều không nhịn được nhìn về phía bọn họ.
“Cháu, cháu… Cháu nói bậy bạ gì đó?” Đào Lệ Mân như muốn phát điên nhìn cậu bé đội nón và đeo khẩu trang kín mít trước mặt nói bậy ư, cô ngày nào cũng nhắn tin cho bố của tôi, tối qua còn hẹn bố tới chỗ này để ăn cơm, tôi chính là bám theo bố để tới được đây. Cô nhìn lại cái dáng vẻ cười phóng đãng của cô khi nãy xem, tôi khinh!”
Sau khi nói xong, Mạc Vũ Lý lại xoay người đối diện với Khúc Lăng Cường: “Còn bố nữa, một tên đàn ông cặn bã. Mẹ con xinh đẹp thế, còn là một giáo viên nữa, nhưng đã vì bố mà ăn không ít khổ. Không ngờ tới sự nghiệp của bố vừa mới phất lên thì đã bắt đầu nuôi phụ nữ bên ngoài, bố thấy vậy có xứng với mẹ con không?”
Nói xong còn đẩy mạnh Khúc Lăng Cường một cái, như thể đang rất đau lòng, rất tức giận mà quay lưng bỏ chạy.
Lúc này Khúc Lăng Cường mới từ từ hồi hồn lại từ giữa kinh ngạc, Mạc Vũ Lý sao? Thằng bé vừa rồi, là Mạc Vũ Lý cháu họ ngoại của chồng cũ Hoàng Ánh Tuyết.
Anh cũng mặc kệ Đào Lệ Mẫn, anh ta phi nhanh đuổi theo Mạc Vũ Lý: “Con chờ chút!”