“Sao thế?” Nhìn thấy động tác kỳ lạ của em trai, Lục Khải Vũ nhìn theo ánh mắt của anh ta.
Không phải chỉ là một cậu bé tham ăn thôi sao? Tại sao em tra lại kích động như vậy?
Lục Khải Dã quay đầu lại, có chút không chắc chăn lắc đầu: “Có lẽ là em muốn ký với Mạc Vũ Lý quá rồi! Vừa rồi bị ảo giác, cảm thấy giọng nói của đứa bé kia rất giống Mạc Vũ Lý”
Khóe miệng Lục Khải Vũ không khỏi cong lên: “Em ấy à, cũng không nghĩ xem, Mạc Vũ Lý là ai, đó là người nhà Mộ Dung. Mặc dù gia chủ nhà Mộ Dung không thừa nhận, nhưng toàn thế giới đều biết trên người thăng bé chảy dòng máu của nhà Mộ Dung. Em cho răng với thân phận đó của nó, sẽ một mình chạy đến Hà Thành ăn xiên que ở cái quán như này à?”
Mặc dù cảm thấy những gì anh trạ nói rất là hợp lý, nhưng Lục Khải Dã không thể không bĩu môi và phản bác lại: “Sao lại không thể chứ, chủ tịch tập đoàn Lục thị một công ty nổi tiếng ở Hà Thành như anh, không phải cũng đến nơi này ăn đấy sao?”
Vừa nói anh ta vừa chỉ tay về phía anh trai mình.
Lúc này, phía sau bọn họ, ông chủ đã gói mười miếng thịt nướng và đưa qua.
“Cảm ơn ạI”
Anh chàng nhỏ bé vui vẻ cầm lấy thịt nướng, nhìn quanh rồi phát hiện cách đó không xa có một chiếc ghế đá bên bờ sông Bạch Mã.
Sau chiếc ghế đá có một gốc cây to, bên cạnh có một cụm cây cảnh thấp không rõ, một thời, nhiều đôi tình nhân khi thân mật thường thích trốn ở đó.
Lúc này, đúng lúc ở đó không có ai, thằng bé cầm xiên chạy hai ba bước đi qua.
Lục Khải Dã lặng lẽ di chuyển với vẻ tò mò, muốn xem anh chàng nhỏ bé này trông như thế nào.
Nhưng anh trai Lục Khải Vũ đã túm lấy anh ta: “Chỉ là một đứa nhóc tham ăn thôi, em đừng làm nó sợ.”
Không hiểu sao, nhìn thấy động tác vừa rồi của nhóc con, anh bất giác liên tưởng đến Vũ Tuệ và Long Bách, khi hai nhóc con ăn trộm đồ ăn vặt, động tác cũng nhanh nhẹn như vậy!
Tuy nhiên, Lục Khải Dã không nghe lời anh trai, từng bước, cẩn thận di chuyển đến ghế đá phía sau gốc cây.
Vừa nãy cậu bé nói cảm ơn, anh ta đã khẳng định một lần nữa, giọng nói của đứa trẻ gần như giống hệt giọng nói của Mạc Vũ Lý. Lại liên tưởng đến những tin tức mà hôm nay anh ta nhìn thấy trên mạng, anh ta có một loại trực giác rất mãnh liệt. Nói không chừng cậu bé kia chính là Mạc Vũ Lý.
Nhìn thấy hành động trẻ con và cố chấp của cậu em trai, Lục Khải Vũ bất lực lắc đầu, quay người đi tính tiền.
Bên kia, sau bóng cây, Mạc Vũ Lý vừa tháo khẩu trang ra, say sưa mãn nguyện, đặt miếng thịt nướng lên chóp mũi và hít một hơi dài: “Thơm quá đi!”
Đang định ăn một miếng lớn, thì cách đó không xa, Lục Khải Dã lúc này đang ẩn nấp theo dõi cậu bé, đột nhiên kêu lên: “Mạc Vũ Lý? Cháu thật sự là Mạc Vũ Lý?”
Tâm trạng của Lục Khải Vũ lúc này là kích động khó nói, anh ta cảm thấy tim mình như muốn nhảy lên cổ họng.
Anh ta lại dụi mắt đầy hoài nghi, dưới ánh đèn đường không mấy sáng sủa, cậu bé có khuôn mặt yêu nghiệt và đôi mắt đào hoa, thực sự là Mạc Vũ Lý mà ngay cả nằm mơ anh †a cũng muốn ký được!
So với sự kích động của anh ta, lúc này Mạc Vũ Lý thậm chí còn có một lòng muốn giết người.
Cậu bé vừa cầm được miếng thịt nướng thơm phức lên, chưa kịp cắn thì đột ngột bị tên thần kinh kia làm cho giật mình làm rơi thịt xuống đất.
Cậu bé đã trộm lấy nhiều thuốc tiêu hóa, buổi tối bụng đói kêu òng ọc òng ọc, không dễ dàng mới lén ra ngoài được, đi cả nửa ngày mới tìm thấy một quầy đồ ăn vẫn đang mở cửa, còn chưa kịp ăn một miếng nào đâu đấy! Đã bị người ta nhận ra, fan ở Hà Thành này cũng cuồng nhiệt quá rồi đó!
Huhu, thịt nướng thơm phức của tui!