“Thật sao?” Đôi mắt nhỏ của Long Bách sáng lên.
Long Thiên và Mạc Minh Húc lập tức không vui.
Mạc Minh Húc: “Bà nội, Lục Bảo đã hứa rồi, làm một người con trai đã nói thì phải làm, nếu bà cứ che chở cho em ấy, sau này sẽ không tốt cho sự phát triển của em ấy”
Long Thiên: “Đúng vậy, bà nội. Long Bách luôn luôn lười biếng, cho nên để cho em ấy làm một chút việc chính là rèn luyện thân thể”
Long Bách bất mãn nhìn anh trai Long Thiên: “Anh đúng là đứng nói chuyện không biết đau lưng! Anh có giỏi thì cùng Vũ Tuệ xuống dưới nhà chạy bộ đi, sau đó lại làm tất cả việc nhà thử đi?”
Long Thiên bình tĩnh nhìn Long Bách: “Anh biết làm như vậy rất mệt, Long Bách, đây là một bài học, bất kể sau này làm cái gì, cũng phải biết rõ thực lực của chính mình, đừng theo đuổi những điều không thực tế, chỉ vì giữ thể diện mà dễ dàng đồng ý hứa hẹn”
“Nhưng mà nếu đã hứa thì dù như thế nào, có phải cắn răng cũng phải làm cho xong. Đây mới là dũng khí và trách nhiệm mà một người con trai cần phải có”
Tuổi còn nhỏ mà cậu bé đã có thể nói những lời giáo dục ý nghĩa như vậy, khiến cả bố Lục và mẹ Lục đều ngạc nhiên.
Bố Lục không khỏi khen ngợi tán thưởng: “Long Thiên nói rất đúng! Một người đàn ông đã nói được thì phải làm được, ông tin cháu trai nhà họ Lục đều có thể làm được”
Nghe ông nội khen anh trai như vậy, Long Bách đành phải bĩu môi cúi đầu.
Lý Mộc Tháp đang ngồi ở bên kia nhìn thấy dáng vẻ không vui của cậu ta, ghé vào tai cậu ta thì thầm: “Lục Bảo, yên tâm đi, đến lúc đó anh sẽ giúp em.”
Long Bách liếc cậu bé một cái, bất lực lắc đầu: “Anh tư, anh nên giữ gìn sức khỏe đi, em cũng không dám để anh giúp em! Không phải vừa làm việc nhà vừa nấu cơm sao? Làm sao có thể làm khó Long Bách em chứ. Nói như thế nào thì em cũng là cậu ba của tập đoàn Long Uy!”
Nói xong, cúi đầu ăn mấy miếng cơm.
Lúc này, ở bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tư Nhã nhanh chóng chạy ra mở cửa.
“Tư Nhã, hôm nay trông cháu xinh đẹp hơn đấy!” Sau khi Lục Khải Dã bước vào, anh ta trực tiếp bế Tư Nhã lên.
Tư Nhã dùng sức giấy dụa: “Chú hai, cặn bã, thả cháu ra!”
Lục Khải Dã nổi đầy vạch đen trên đầu, thả Tư Nhã xuống: “Ai đã dạy cháu cái này?”
Phía sau, Lưu Cửu Nhạ bật cười trước biểu cảm đáng yêu cùng cái miệng nhỏ của Tư Nhã.
Tư Nhã vội vàng ôm lấy mẹ Lục rồi chỉ vào Mạc Minh Húc: “Anh trai nói: Lục Khải Dã nhìn về phía Mạc Minh Húc, vốn dĩ muốn trách cậu bé vài câu, nhưng đột nhiên nghĩ đến mục đích của mình đến đây hôm nay, vì vậy anh ta liền kìm lại.
“Con ăn chưa?” Mẹ Lục vỗ về Tư Nhã, ra hiệu cho cô bé đừng sợ, rồi hỏi con trai.
“Con ăn rồi vừa đến bệnh viện gặp chị dâu. Thuận đường đến xem mấy đứa cháu đáng yêu của con!” Vừa nói, ánh mắt vừa quét qua Long Thiên và Mạc Minh Húc.
Mạc Minh Húc nói nhỏ với Long Thiên ở bên cạnh: “Thái độ của chú hai hôm nay tốt như vậy, vừa bước vào liền nịnh nọt chúng ta. Nhất định là có chuyện muốn nhờ chúng ta.”
Long Thiên nở nụ cười: “Đúng vậy, chú ấy vẫn là trông cậy vào chúng ta cho chú ấy một cái ý tưởng, để giúp cho mấy nghệ sĩ sống dở chết dở dưới trướng chú ấy!”
Lục Khải Dã nghe thấy tiếng xì xào của bọn họ, nhưng không nói gì. Ngược lại, anh ta đi thẳng đến chỗ Long Bách, lấy điện thoại ra đưa cho cậu bé.
“Lục Bảo, nhìn xem. Vừa rồi tin tức mới được đưa lên trên bản tin giải trí. Đứa trẻ xuất hiện ở sân bay Hà Thành có phải là Mạc Vũ Lý không?”