Đối mặt với tiếng kêu thảm thiết đột ngột của Mạc Vũ Lý, Hoàng Ánh Tuyết tràn đầy bất lực.
Cô thực sự không muốn chú ý đến diễn xuất siêu cao và nghịch ngợm của con gấu con này.
Tuy nhiên, gấu con Mạc Vũ Lý càng ngày càng khóc đau buồn hơn, khóc lóc kể lể, thậm chí còn chơi hết sở trường ca hát của mình.
“Bắp cải nhỏ ơi! Mặt đất vàng ơi! Đi cùng mợ, không có đường đâu! Mợ xinh đẹp, thật độc ác! Bụng kêu ùng ục, đói quái”
Mạc Vũ Lý giọng trầm, biểu cảm phong phú, hành động, nước mắt của cậu bé kết hợp như diễn viên opera chuyên nghiệp, đặc biệt là lời bài hát, thay đổi rất có vần điệu.
Khúc Lăng Cường đang lái xe với khuôn mặt thẳng tắp, không khỏi thích thú.
“Đứa nhỏ này có giọng hát hay đó!”
Hoàng Ánh Tuyết thở dài: “Chẳng lẽ anh không nhận ra à, nó chính là ca sĩ nổi tiếng trên mạng Hồ Ly Huyền Sắc với tỷ lệ bài hát hit siêu cao gần đây, Mạc Vũ Lý”
Đúng lúc này, trước mặt gặp phải đèn đỏ, Khúc Lăng Cường nghe xong lời của cô, lập tức xoay người: “Hồ Ly Huyền Sắc? Là thiếu niên phiền muộn nổi tiếng trên mạng?”
Mạc Vũ Lý trở nên nổi tiếng chỉ qua một đêm với bài hát “Seven-old Annoyance” khi cậu bé vừa đi dạo vừa hát, vì vậy một số người trên mạng còn gọi cậu bé là thiếu niên phiền muộ “Đúng, là nó!”
Khúc Lăng Cường nhìn sâu vào cánh tay Hoàng Ánh Tuyết, Mạc Vũ Lý đang chăm chú lau nước mũi, thật sự không có cách nào liên kết cậu bé này với ngôi sao nhí trên mạng có nhan sắc thịnh thế và một đôi mắt đào hoa làm vạn người mê lại với nhau được.
Trong công ty của họ, từ người dì dọn dẹp năm mươi tuổi đến cô gái thực tập tuổi đôi mươi, gần đây họ đều bị say mê bởi một ngôi sao nhí Hồ Ly Huyền Sắc.
“Hưm, cậu bé có vẻ khác với những gì được nói trên mạng!”
Mạc Vũ Lý người đang diễn cảnh khóc một cách chuyên nghiệp và hết mình, lập tức sửng sốt: “Tại sao lại khác ạ?” . ngôn tình hoàn
Cậu bé tạm thời quên đi việc khóc.
“Trên mạng nói ngôi sao nhí này rất đa năng, mới 3 tuổi đã có thể sáng tác và viết lời. Cậu bé ấy đã giành được giải thưởng piano cấp 8 khi mới 5 tuổi. 6 tuổi giành được giải nhất trong cuộc thi guitar địa phương có uy tín nhất.”
“Cậu bé là chắt của nhà họ Mộ Dung. Sinh ra ở nước ngoài, nhưng khao khát văn hóa Việt, sáu tuổi đã đọc gần hết tất cả các kiệt tác trong nước.”
“Đúng rồi, cách viết bút lông cũng rất đỉnh. Ở nước ngoài có rất nhiều người hâm mộ đã chen chúc trước cửa nhà cậu bé chỉ để xin một chữ của cậu bé!”
Trên xe chỉ có ba người họ, những lời của Khúc Lăng Cường lọt vào tai Mạc Vũ Lý rất rõ ràng.
Cậu bé thở dài, ôm trán: “Ý chú là, cháu không giống như người có tài năng lắm sao?”
Mẹ và ông cậu ở trên mạng đã đóng gói mình hơi quá lố bịch rồi!
Bọn họ muốn vào nhà họ Mộ Dung đến mức điên cuồng rồi!
Lúc này đèn đỏ trước mặt đã chuyển thành đèn xanh.
Khúc Lăng Cường khởi động xe xong mới nói tiếp: “Những người có tài năng sẽ không vừa khóc vừa nháo, điều này sẽ chỉ khiến cháu trở nên không trưởng thành!”
Mạc Vũ Lý nhìn ra ngoài cửa sổ ô tô, không đồng tình: “Cháu còn nhỏ, sao phải giả bộ trưởng thành làm gì. Ngây thơ vô tội, muốn cái gì cũng được, là dấu ấn của cháu có được không hả”
Nói xong, cậu bé đột nhiên chỉ vào một cửa hàng nhỏ bán kẹo kéo ở bên đường, tùy hứng nói: “Dừng xe, con muốn ăn kẹo kéo!”
Khúc Lăng Cường bất lực thở dài, sau đó tấp vào ven đường, chậm rãi dừng xe lại.
Mạc Vũ Lý chỉ vào anh, nháy mắt đào hoa: “Anh đẹp trai, anh đi mua cho em có được không ạ. Mợ và em mới trở về Hà Thành, tiền trên người vẫn còn là ngoại tệ, chưa có thời gian đi đổi đâu!”
Khúc Lăng Cường không nói nên lời, chỉ đành đẩy cửa bước xuống và mua hai que kẹo kéo.
Trong xe, Mạc Vũ Lý cầm kẹo kéo đưa cho Hoàng Ánh Tuyết: “Mợ xinh đẹp, con mời mợ ăn kẹo kéo!”
Khúc Lăng Cường, người đang ngồi trên ghế lái, trên mặt có một đường đen. Thăng nhóc này mượn hoa cúng phật quen tay ghê nhỉ.
Tuy nhiên, Hoàng Ánh Tuyết đã từ chối: “Không cần đâu, con tự ăn đi. Mợ không thích ăn đồ quá ngọt”