Các anh chị em của cậu đều ưu tú như thế, cậu cũng phải thật cố gắng, khiến cho mình trở nên ưu tú hơn Một đám trẻ con đều có giá trị nhan sắc cao, khí chất hơn người cùng nhau bước đi chậm rãi vào trong khu phố Ánh Trăng, hình ảnh đó cực kỳ hấp dẫn ánh mắt những người xung quanh.
“Trời ơi, đám nhỏ dễ thương quá đi, cậu nhìn này, khí chất thế kia, giá trị nhan sắc thế kia, đến lúc lớn lên thì không biết sẽ làm đổ gục bao nhiêu người đâu!”
“Đúng vậy, nhà ai đẻ nhiều dữ vậy, thật là hâm mộ muốn chết luôn!”
“Cậu đúng là, không xem tin tức à? Là con nhà tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Lục, hai ngày nay cả Hà Thành đang bàn tán về tin tức chín đứa bé nhà họ Lục, cậu không biết à?”
“Chín đứa bé là sao?” Người qua đường này có lẽ là không xem tin tức trên di động, bởi vậy không biết đến chuyện năm đó Mạc Hân Hy đẻ chín em bé cùng lúc.
“Mình nói cho mà nghe, trên mạng nói dòng họ bà chủ nhà họ Lục có gien di truyền sinh đôi, năm đó cô ấy đẻ một lúc tận chín đứa trẻ! Nhưng lại bị một nữ diễn viên đã bị vào tù tên là Diệp Lan Chỉ lừa bán, vợ chồng bọn họ trải qua bao nhiêu gian khổ, khó khăn lắm mới tìm được về đấy!”
“Thật không? Mình phải xem tin tức ngay mới được.”
“Mà không đúng! Không phải là có chín đứa trẻ sao? Sao ở đây chỉ có tám” Người qua đường vươn tay đếm lại thật kỹ, hỏi với vẻ nghỉ ngờ.
Người bên cạnh cô ta nói nhỏ lại: “Mình đứa trẻ thứ hai hình như mất rồi nghe nói Cậu nghĩ coi, dù sao cũng là chín đứa trẻ, nhất định là sẽ sinh non, tình trạng sức khỏe tất nhiên là rất yếu rồi. Đứa trẻ suýt chút nữa bị nhận nhầm là cháu ngoại nhà họ Mộ là đứa bé thứ tư, nghe nói thời gian vừa rồi mới vừa làm phẫu thuật tim. Đến bây giờ còn chưa hồi phục sức khỏe đâu!”
“Ừ, cũng đúng. Một cái thai mà có đến chín đứa trẻ, còn sống được tám đứa đã là kỳ tích rồi!”
Đám người nhà họ Lục nghe được tiếng nói chuyện của họ từ phía xa.
Tám đứa trẻ và cả ba người lớn đều cúi đầu trầm mặc Bây giờ chuyện tìm được bọn trẻ đã lan truyền khắp nơi, họ lại càng thương nhớ đứa trẻ thứ hai bị đám buôn người vứt bỏ.
Trong thang máy mẹ Lục nhịn không được thở dài: “Nếu đứa thứ hai còn sống thì một nhà chúng ta mới thật sự được đoàn viên, không có bất cứ tiếc nuối nào”
Bố Lục cầm tay vợ: “Yên tâm, đợi một thời gian ngăn nữa thân thể Hân Hy hồi phục, chúng ta lại đi Thị trấn Hoa Yên đón đứa thứ hai về!”
Nhìn thấy cảm xúc của ông bà nội không được tốt lắm, Vũ Tuệ nghiêng cái đầu nhỏ, trong lòng nghĩ cách thay đổi chủ đề câu chuyện của người lớn.
“Ông ơi, cháu kể cho ông nghe. Hôm nay anh sáu lại bị hiệu trưởng phạt đứng ở trường học đó ông ạ!” Cô bé rất không trượng nghĩa mà đem bán Long Bách.
Long Bách trừng mắt với cô bé: “Vũ Tuệ, em là đồ không giữ chữ tín, rõ ràng đã hứa là anh mua cho em chocolate thì em sẽ không nói cho mọi người biết!”
Giờ đã biết cô bé là em ruột mình nên Long Bách không thể nào nói ra những lời khó nghe với cô.
Vũ Tuệ vươn tay ra, khoa tay múa chân: “Em muốn ăn của hãng Dove, nhưng anh lại mua cho em cái gì, anh mua bánh xu kem, đã nhỏ như vậy lại còn khó ăn kinh khủng!”
“Khó ăn mà không phải em cũng ăn hết rồi sao?”
Gần đây sau khi bọn chúng nhận lại bố mẹ thì cậu ngượng không dám xin Long Uy tiền sinh hoạt. Nhưng ở bên chỗ của bố thì mấy bữa nay mẹ lại nhập viện mất rồi, cậu cũng ngại mở miệng xin, không thể không nói, từ sau khi nhận người thân Long Bách cậu đúng là nghèo kinh khủng!
Ba đứa trẻ Mạc Minh Húc, Long TỈ Tử Tín đồng thời nhìn về phía Vũ Tuệ, gần như là trầm miệng một lời: “Vũ Tuệ, em lại ăn chocolate sao?”
Vũ Tuệ ngượng ngùng cúi đầu, vẻ mặt uất ức xoa đôi tay nhỏ bé: “Cái đó, cái đó, em chỉ ăn có một xíu à.”
Hu hu, mình thật sự là quá ngu ngốc, vì muốn làm cho ông bà suy nghĩ sang chuyện khác mà lại đi nói đến anh sáu, anh sáu là đồ ngốc không có đầu óc, chuyện cô bé ăn vụng chocolate nhanh như vậy đã bị lộ.
“Vũ Tuệ, ăn nhiều chocolate không tốt cho cơ thể, nhất là chocolate chất lượng kém, bên trong đó có rất nhiều chất phụ gia hóa học, căn bản là không thể ăn được” Tử Tín đứng từ góc độ y học răn dạy cô bé.
“Em xem này Vũ Tuệ, quần áo đồng phục của em sắp không vừa người nữa. Em béo như vậy thì tương lai còn ai thích em nữa.”
Mạc Minh Húc nhìn chằm chăm em gái, thẳng nam nói chuyện hết sức vô tình.
“Vũ Tuệ, anh trai biết là chocolate ăn rất ngon, nhưng em phải lấy sức khỏe làm trọng.
Hơn nữa, cô gái nhỏ phải giống như Mộc Lam và Tư Nhã thì mới dễ được người khác yêu thích. Anh năm tin em, nhất định em sẽ bỏ được chocolate” Long Thiên dùng cách vừa lừa gạt vừa cổ vũ để nói với cô bé.
Bạn nhỏ Mạc Vũ Tuệ nhìn mấy ông anh trai trước mặ lạng sống không còn gì luyến tiếc, ông trời ơi, cô bé chỉ hơi tham ăn thôi mà, vì sao lại muốn phái năm anh trai đến giám sát cô, tra tấn cô.
Còn có để cho người ta sống nữa hay không hả trời!