Thấy cô có vẻ không hài lòng, Long Anh Vũ đứng dậy, hơi xấu hổ nói: “Chính là vậy, Hân Hy, hôm trước trong lúc lái xe trên đường anh đã lỡ tay làm một cậu bé bị thương. Anh thấy cậu bé rất dễ thương, thân quen, nên đã bàn bạc với bố mẹ cậu ấy để nhận nuôi cậu.
Nhưng chúng tôi vừa làm xong thủ tục thay đổi quyền nuôi con…”
Nói xong, anh ta cố ý dừng lại một chút, mới cẩn thận nhìn về phía Mạc Hân Hy.
Mạc Hân Hy ngây người nhìn anh ta: “Sau đó thì sao?”
Cô đang đợi anh ta nói tiếp, trực giác nói cho cô biết đứa trẻ mà Long Anh Vũ nói nhất định có liên quan gì đến mình. Bãng không, anh ta cũng không cần cố ý nhắc đến chuyện này trước mặt cô.
“Sau đó khi chủ tịch Lục đến tìm anh, anh mới phát hiện đứa nhỏ đó chính là con trai thứ tư của hai người”
“Anh nói anh lái xe đụng trúng Mộc Tháp?
Thắng bé có làm sao không?” Mạc Hân Hy cao giọng nói, cả người trực tiếp bước xuống giường “Cậu bé không sao, em đừng kích động, để ý vết thương”
Vừa nói, Long Anh Vũ liền vươn tay muốn đỡ cô, nhưng còn chưa kịp chạm vào cánh tay của Mạc Hân Hy thì đã bị một đôi chân từ phía sau đá văng ra.
Anh ta không đề phòng, cả người thảm hại nẵm rạp xuống đất, một chiếc răng bị đánh bay ra ngoài, miệng đầy máu.
Lưu Cảm Đông và luật sư phía sau vội vàng tiến lên đỡ anh ta dậy.
Tô Cẩm nhìn thấy bộ dạng xấu hổ với một chiếc răng cửa bị gãy của anh ta, không khỏi bật cười: “Trời ạ, cái này, cái này xấu quá!”
Lục Khải Vũ sắc bén nhìn chăm chăm anh ta: “Long Anh Vũ, anh còn dám tới đây? Đến để tìm chết sao?”
Nhìn thấy Long Anh Vũ, anh lại nhớ tới tình cảnh hôm qua Mộc Tháp đột nhiên hôn mê phải cấp cứu. Anh còn chưa tìm anh ta để tính sổ mà tên cặn bã này lại dám đến tìm Hân Hy.
Mặt anh đầy vẻ tức giận khiến Mạc Hân Hy đột nhiên cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản.
“Xảy ra chuyện gì rồi? Không phải Mộc.
Tháp ở nhà cũ sao? Sao lại ở cùng Long Anh Vũ?” Cô nhìn chäm chẳm Lục Khải Vũ hỏi.
Lục Khải Vũ cẩn thận đỡ cô ngồi xuống giường, nhỏ giọng an ‘Sau này anh sẽ giải thích mọi chuyện cho em. Ngoan, em ngồi đi, coi chừng vết thương!”
Sau đó, anh xắn tay áo đi về phía Long Anh Vũ.
Lưu Cảm Đông đứng dậy đi tới trước mặt anh: “Anh Lục, hôm nay chúng tôi tới đây để nói chuyện với anh về quyền giám hộ của Mộc Tháp.”
Lục Khải Vũ nghỉ ngờ nhìn Lưu Cảm Đông đang đứng phía sau: “Tôi đã nộp đơn kiện lên tòa án, mấy người có thể đợi ra tòa rồi nói!”
Lưu Cảm Đông quay đầu nhìn Long Anh Vũ đang lấy khăn giấy lau vết máu trên miệng, giọng nói hơi bất mãn: “Cô chủ bảo anh đến để xử lý chuyện này. Anh đừng trốn sau lưng tôi mãi, là một người đàn ông thì phải biết dám làm dám chịu!”
Long Anh Vũ trừng mắt nhìn anh ta, sau đó bất đắc dĩ tiến lên một bước.
“Lục Khải Vũ, hôm nay tôi đến là đế trả lại quyền giám hộ Mộc Tháp lại cho anh. Không ngờ con người anh lại bốc đồng như vậy, không biết ai là người tốt, vừa tới liền xông lên đánh người. Thật sự không biết sao Hân Hy lại yêu anh”
Bởi vì anh ta đã bị gãy một chiếc răng cửa nên lúc nói chuyện không được rõ âm lắm, nghe rất buồn cười, so với sự lịch lãm, sang trọng ngày thường thì giống như hai người khác nhau vậy.
“Anh muốn trả lại quyền giám hộ Mộc Tháp cho tôi?” Lục Khải Vũ không tin.
Tên Long Anh Vũ này vất vả lắm mới giành được quyền giám hộ của Mộc Tháp, hôm qua còn nói thà chết chứ không chịu bỏ cuộc, sao tự nhiên hôm nay lại thay đổi rồi!
Chắc chắn là có vấn đề gì ở đây.