May mà Long Uy kịp thời thu tay lại, lần này anh ta đã tránh được một lần nguy hiểm.
Anh ta cúi đầu liếc nhìn những giọt nước nhỏ xuống từ quần của Long Mạnh, vô cùng chán ghét: “Chỉ chút tiền đồ này thôi mà cũng dám ngấp nghé với Thanh Y à? Lần sau cậu sẽ không được may mắn như này nữa đâu.”
Nói xong anh ta đẩy Long Mạnh ra, lấy khăn giấy trong túi quần ra lau tay mình mấy lần rồi mới ngồi lên xe rời đi Mấy người qua đường phía sau nhìn Long Mạnh rồi chỉ chỉ trỏ trỏ. Long Mạnh tức giận hét lên: “Có quái gì đẹp đẽ đâu mà mấy người nhìn, còn nhìn nữa bố mày phế hết lũ mấy người đói”
Nói xong, hắn nhìn về phía chiếc xe của Long Uy rời đi, trong đáy mắt hiện lên sự căm hận.
Long Uy, anh đừng có mà đắc ý! Sớm muộn gì bổ đây cũng chiếm được Liễu Thanh Y thôi Sau khi Long Anh Vũ tiễn Long Minh Huệ về đến biệt thự phía Đông, vừa mới đi vào phòng khách thì Long Minh Huệ đã lạnh lùng ra lệnh nói: “Long Anh Vũ, cậu lại đây”
Anh ta không biết mục đích của đối phương là gì, nên vẫn đi qua.
Nhưng anh ta chỉ vừa mới đi đến trước mặt Long Minh Huệ thì đã bị cô ta thẳng tay tát một bạt tai.
Cái tát này của Long Minh Huệ dường như đã dùng hết sức lực, đánh đến mức anh ta thấy “ù ù” bên tai.
“Cô, cô, dựa vào cái gì mà đánh tôi?” Long Anh Vũ che hai má vốn dĩ đã sưng đỏ của mình, bây giờ lại càng sưng đỏ hơn nữa, trong mắt tràn đầy sự tức giận.
Long Minh Huệ hừ lạnh một tiếng từ mũi: “Ai bảo cậu báo cảnh sát hả?”
“Ý cô là gì? Không phải cô bảo tôi về rồi cùng cô bàn bạc chuyện kiện tập đoàn nhà họ Lục à?” Long Anh Vũ bị cô ta hỏi mà hơi sững người.
“Tôi đang nói là tối hôm qua, sau khi Lục Khải Vũ bắt Lý Mộc Tháp đi, ai bảo cậu báo cảnh sát hả?” Long Minh Huệ tức giận đập mạnh vào tay vịn xe lăn.
“Anh ta bắt con trai tôi đi mất, lại còn đánh tôi bị thương, thì tại sao tôi không thể báo cảnh sát được?” Long Anh Vũ thở hổn hển hỏi ngược lại.
Long Minh Huệ thở gấp, vươn tay cầm tách trà bên cạnh lên ném về phía Long Anh Vũ, tách trà đập trước ngực Long Anh Vũ lại bị bật ngược trở lại, rơi xuống sàn nhà và vỡ tan tành thành nhiều mảnh.
“Lý Mộc Tháp là con trai của cậu à? Cậu sinh được sao? Thân phận bây giờ của cậu là gì chẳng lẽ cậu không biết sao? Cậu tự xem điện thoại, xem hotsearch đi, mặt mũi của nhà họ Mộ đều bị cậu làm mất hết trơn rồi” Long Minh Huệ tức giận hét lớn lên.
“Cậu thích Mạc Hân Hy, muốn giành lại cô †a từ tay Lục Khải Vũ, tôi không quan tâm.
Nhưng cậu không thể làm ra cái chuyện bẩn thỉu như vậy với tư cách cháu ngoại nhà họ Mộ được. Đây là cậu đang làm ô uế đến thanh danh của Sở Thần Dật đấy. Có phải cậu quên rồi hay không? Anh ta mới là cháu ngoại thực sự của nhà họ Mộ, còn cậu, chẳng qua cũng chỉ là một món đồ giả mà thôi!”
Nhưng ngay khi vé máy bay vừa đặt xong, cô ta đã bị người bố ngay cả con chó con lợn cũng không bằng tính kế. Sau đó Sở Thần Dật xảy ra tai nạn xe, mẹ của Sở Thần Dật chịu không nổi đả kích nên bệnh tình chuyển biến xấu, rồi nanh chóng qua đời.
Lúc đó, cô ta vừa mới được Lưu Cảm Đông cứu ra khỏi nhà họ Long, nuôi chí muốn báo thù rửa hận.
Cô ta rất cần tiền, nên đã đi khuyên nhủ Sở Thần Dật đến châu Âu nhận người thân, nhưng, Sở Thần Dật liên tiếp phải đối diện với những trận đả kích nên cả người đều vô cùng sa sút, luôn nhốt mình ở nhà, hoàn toàn không muốn gặp ai khác.
Cô ta có khuyên nhủ thế nào đi nữa cũng không có tác dụng.