Long Anh Vũ vừa dứt lời, bên ngoài phòng khách truyền đến tiếng gõ cửa.
Lúc này, Đại Long Vương vừa giải quyết xong chuyện hộ chiếu của Lý Mộc Tháp. Anh nghi ngờ bước qua hỏi: “Ai đấy?”
Triệu Binh bắt chước theo giọng nói của Mạnh Sơn: “Bảo vệ đây, anh gì ơi, anh có gói chuyển phát nhanh bỏ quên ngoài cửa này”
Đại Long Vương không nghỉ ngờ, anh ta trực tiếp mở cửa, sau đó lập tức bị vài vệ sĩ núp ở bên cạnh chế ngự.
Lục Khải Vũ kê một con dao ở sau cổ anh ta, thân thể Đại Long Vương từ từ rớt xuống.
“Sao thế?” Long Anh Vũ cảm thấy kì lạ, đứng dậy đi ra phòng khách thì thấy Lục Khải Vũ dẫn theo vài vệ sĩ đang nghênh ngang đi vào.
Sau khi bước vào, vệ sĩ của anh trực tiếp khóa cửa lại.
Long Anh Vũ nhìn thoáng qua Đại Long Vương đang năm trên mặt đất, vẻ mặt xen lãn tức giận và hoảng sợ: “Lục Khải Vũ, anh dám giết Đại Long Vương, tôi liều mạng với anh!”
Lục Khải Vũ khinh thường liếc nhìn anh: “Con mắt nào của anh thấy tôi giết anh ta, tôi chỉ đánh ngất anh ta thị Long Anh Vũ lùi về phía sau từng bước: “Anh, làm sao anh biết tôi ở đây?”
Lục Khải Vũ chỉ vào cổ áo anh ta và nhàn nhạt giải thích: “Khi tôi đánh anh, tôi đã gắn một thiết bị định vị mới nhất trên cổ áo anh.”
Long Anh Vũ giơ tay sờ lên cổ áo sau gáy, quả nhiên bên ngoài cổ áo có một viên kim loại to bằng hạt đậu nành.
“Lục Khải Vũ, không ngờ chủ tịch của tập đoàn nhà họ Lục cũng có lúc hèn hạ như vậy”
Lục Khải Vũ phát ra tiếng hừ lạnh từ trong mũi: “Nếu so với anh, tôi còn thua xal”
Lúc này, Lý Mộc Tháp nghe được tiếng động, thẳng bé chạy ra khỏi phòng ngủ. Khi bắt gặp Lục Khải Vũ thì vui mừng chạy đến: “Chú Lục?”
Nhưng thời điểm đi ngang qua Long Anh Vũ, bị anh ta tóm cổ lại: “Mộc Tháp, đừng đi qua đó. Anh †a là người xấu, anh ta vừa mới đánh Đại Long Vương”
Nói xong, anh ta chỉ chỉ Đại Long Vương đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.
Mộc Tháp cảm thấy kinh ngạc, có điều thẳng bé vẫn giải thích cho Lục Khải Vũ theo bản năng: “Không, không đâu, bố của Minh Húc là người tốt. Chú ấy sẽ không tùy tiện ánh người, chú Đại Long Vương hẳn đã làm điều gì đó không nên làm”
Nhìn khuôn mặt gầy yếu của con trai, nghe con trai bảo vệ mình mà mũi Lục Khải Vũ đau xót, ánh mắt cũng trở nên ẩm ướt.
“Mộc Tháp, con có khỏe không?” Giọng nói của anh nghẹn ngào, nhưng anh lo lắng cho sức khỏe của con trai nên không dám nói cho thằng bé biết tình hình thực tế.
“Con rất khỏe, chú Lục ơi, con tìm được bố ruột rồi” Cậu bé kéo Long Anh Vũ khoe với Lục Khải Vũ.
Điều khó khăn nhất và đau đớn nhất trên đời với Lục Khải Vũ bất quá chỉ thế mà thôi, con trai ruột của anh kéo một người đàn ông khác rồi giới thiệu với anh rằng đây là bố ruột của thằng bé.
“Mộc Tháp, anh ta không phải là bố ruột của con, anh ta chỉ đang gạt con thôi!” Lục Khải Vũ nhẹ nhàng giải thích với con trai.
Long Anh Vũ ôm chặt Mộc Tháp: “Mộc Tháp ơi, con đừng nghe anh ta nói bậy. Chúng †a đã làm giám định người thân, con chính là con ruột của bố. Lục Thần muốn chia rẽ chúng ta vì một số vấn đề cạnh tranh trong việc làm ăn”
Một người luôn nhã nhặn, bình tĩnh như Lục Khải Vũ cũng không nhịn được bật chửi thề: “Long Anh Vũ, mày nói dối hết bài này đến bài khác, thật làm mất mặt nhà họ Mộ”
Sau khi nói xong, anh nhìn Mộc Tháp ở trong lòng đối phương: “Mộc Tháp, con và Minh Húc là bạn tốt, chú là người thế nào, có lẽ con biết rõ mà. Người này không phải là bố ruột của con, bản báo cáo xét nghiệm kia là giả, anh ta đã trộm tóc bố ruột của con”
Mộc Tháp nhìn ánh mắt chân thành của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại: “Chú nói bố trộm tóc bố ruột của con, vậy bố ruột của con đang ở đâu? Sao bố không đến tìm con?”