“Bác sĩ Tôn đã nhận thằng bé làm bé làm học trò nhập môn, nói thằng bé rất có thiên phú về phương diện thuốc Đông Y. Có cụ bà và bác sĩ Tôn ở đó, thằng bé sẽ được chăm sóc vô cùng tốt, em cứ yên tâm”
Lục Khải Vũ cầm trái táo trên bàn lên, anh hơi vụng về muốn gọt nó cho cô.
Mạc Hân Hy thử nhìn anh vài lần, anh gọt quả táo thôi mà vỏ táo dày muốn mạng, thậm chí còn suýt gọt vào ngón tay mình. Cô không nhịn được nói: “Để em gọt cho!”
Nếu để anh gọt xong, phỏng chừng cô chỉ có thể ăn lõi táo!
“Không cần đâu, em đang bị thương, anh không tin anh đường đường là chủ tịch tập đoàn nhà họ Lục lại không gọt được một quả táo!” Lục Khải Vũ cố chấp dùng sức lên quả táo.
Cửa phòng bệnh khép hờ đột nhiên bị người ta đẩy ra, giọng nói hâm mộ của Long Minh Huệ từ ngoài cửa vọng vào: “Vợ chồng chủ tịch Lục ân ái thật khiến người khác ao ước!”
Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy dài tay màu xanh chàm, mái tóc dài xõa trên vai, mang theo chiếc mặt nạ mèo màu trắng.
Lục Khải Vũ bỏ quả táo trong tay xuống, anh đứng lên, che chắn cho Mạc Hân Hy ở phía sau theo bản năng.
Nhìn thấy động tác không để lại dấu vết của anh, Long Minh Huệ bật cười thành tiếng: “Chủ tịch Lục ơi, anh trông gà hóa cuốc quá rồi! Ở đây là bệnh viện, khắp nơi đều có camera giám sát, tôi có thể làm gì chứ?”
Lục Khải Vũ ngẩng đầu lên nhìn nước biểt trong bình của Mạc Hân Hy, đoán chừng phải truyền thêm hai mươi phút nữa, đủ thời gian để anh và Long Minh Huệ đàm phán.
Anh cúi người thì thầm bên tai Mạc Hân Hy: “Ngoan nào, em hãy ngồi đây truyền nước biển, anh sẽ về ngay!”
Sau đó, anh lạnh lùng nhìn về phía Long Minh Huệ: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện!”
Với tình trạng hiện giờ của Hân Hy, chuyệr Long Thiên bị trúng độc tuyệt đối không thể để cho cô biết.
Long Minh Huệ nhìn thấu suy nghĩ của Lục Khải Vũ, cô †a cười khẽ: “Không ngờ chủ tịch Lục nổi tiếng không gần nữ sắc trong truyền thuyết, lại có một mặt dịu dàng, săn sóc như vậy”
Lục Khải Vũ bước tới gần cô ta, trong giọng nói lạnh lẽo lộ ra chút uy hiếp: “Muốn Sở Thần Dật bình an vô sự thì đi ra ngoài nói chuyện với tôi!”
Dứt lời, anh không thèm để ý tới Long Minh Huệ, mở cửa ra khỏi phòng.
Long Minh Huệ oán hận trừng mắt nhìn Mạc Hân Hy qua mặt nạ hình mèo của mình, không cam lòng để Lưu Cảm Đông đẩy mình ra ngoài.
Lục Khải Vũ đi thẳng tới vườn hoa phía tây bệnh viện mới dừng bước.
Long Minh Huệ đi theo phía sau anh, không nhịn được cười khẩy: “Anh sợ đứng nói chuyện ngoài hành lang, Mạc Hân Hy sẽ nghe được tin Long Thiên bị trúng độc sao?”
Lúc này, Lục Khải Vũ quay người nhìn về phía cô ta: “Cô biết là tốt rồi!”
“Thế thì xem ra, chủ tịch Lục rất yêu Mạc Hân Hy?”
“Chuyện này không liên quan tới côi “Hừ, ngược lại tôi muốn xem thử tình cảm ân ái giữa hai người có thể kéo dài bao lâu?”
Long Minh Huệ rướn môi dưới mặt nạ hình mèo, Long Anh Vũ đã thông đồng với Đào Lệ hờ sau khi Mạc Hân Hy xuất viện sẽ chia rẽ vợ chồng họ.
Lục Khải Vũ vốn dĩ chẳng quan tâm lời cô ta nói, anh đi thẳng vào vấn đề: “Cô giao thuốc giải ra đây, tôi lập tức thả Sở Thần Dật!”
Long Minh Huệ ngẩng đầu lên, nhìn anh chăm chẵm qua mặt nạ hình mèo, hồi lâu sau cô ta mới lên tiếng: “Anh nói Sở Thần Dật năm trong tay anh, chứng cứ đâu?”
Lục Khải Vũ cười khẩy xoay người lại: “Nếu đã như vậy, giữa chúng ta không còn gì để bàn nữa!”
Vừa dứt lời, anh sải bước đi rời đi.
“Anh chờ một chút!” Long Minh Huệ tức giận gọi anh Lục Khải Vũ dừng bước, chậm rãi quay đầu lại: “Tôi muốn thuốc giải!”