Mạc Hân Hy giữ chặt tay anh, lo lắng hỏi: “Thế nào, gặp được Sở Thần Dật chưa?”
Lục Khải Vũ không nói cho cô chuyện Long Thiên trúng độc, vẫn luôn nói với cô tìm Sở Thần Dật là vì cứu Phạm Hữu Sinh. Đối với cái chết của Thúy Hoa, bọn họ vẫn luôn áy náy trong lòng, cho dù thế nào đi nữa, hai vợ chồng cũng muốn tìm thuốc giải độc cho Phạm Hữu Sinh.
“Gặp rồi, mọi chuyện đều thuận lợi, em không cần lo lắng” Nói rồi, Lục Khải Vũ giơ tay sửa sang lại đầu tóc có chút rối của cô.
Lưu Cửu Nhạ nhìn vợ chồng họ tình cảm như vậy, trong lòng vô cùng hâm mộ.
Thứ tình yêu mà có thể giúp đỡ nhau trong lúc khó khăn hoạn nạn như vậy với cô ta mà nói chỉ có thể là hy vọng xa vời.
Trong đầu cô ta mơ hồ xuất hiện bóng dáng của Dương Hải Khang, trong ấn tượng của bọn họ, từ năm ba đại học đã yêu đương, nhưng Dương Hải Khang chưa từng có hành động dịu dàng với cô ta như vậy, cũng chưa từng quan tâm, cưng chiều cô ta như thế.
Lúc trước, sao cô ta có thể có mắt như mù chấp nhận lời tỏ tình của Dương Hải Khang vậy chứ! Lưu Cửu Nhạ không tài nào hiểu nổi chính mình trước đây.
Không hiểu vì sao, cô ta đột nhiên lại nghĩ tới Lục Khải Dã. Người đàn ông cao lớn đẹp trai khiến người ta hít thở không thông vẫn luôn nhìn cô ta bãng ánh mắt tràn đầy cưng chiều, dịu dàng và thâm tình.
Còn có lời tỏ tình của anh ta nữa. Chẳng lẽ, anh ta thật sự yêu Lưu Cửu Nhạ?
Còn có nụ hôn đó, lúc đó cô ta đã trầm mê không thoát ra được, lẽ nào cô ta cũng đã động lòng sao?
Lúc Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ còn đang tình cảm mặn nồng, suy nghĩ của Lưu Cửu Nhạ đã trở nên rối loạn.
“Đúng rồi, Cửu Nhạ, em ăn cơm chưa?”
Thể hiện tình cảm với bà xã một lúc Lục Khải Vũ mới nhớ ra người em trai bị anh bỏ quên ở viện điều dưỡng.
“À… ăn, ăn rồi” Lưu Cửu Nhạ không biết vì SaO nhiên anh lại hỏi như vậy, có chút giật mình.
“Khải Dã hiện giờ còn đang ở viện điều dưỡng hồ Thủy Mặc, có lẽ sẽ gặp chút phiền toái, em đi đón cậu ấy được không! Tài xế Mã đang ở dưới, anh bảo ông ấy đưa em đi”
“Khải Dã gặp phiền toái?” Lưu Cửu Nhã vừa nghe vậy, cả người lập tức trở nên căng thẳng.
“Không phải vấn đề gì lớn, em lấy thân phận người nhà đưa cậu ấy ra là được” Lục Khải Vũ hoàn toàn đẩy rắc rối sang cho em dâu.
“Được, em đi ngay đây”
Nói rồi, Lưu Cửu Nhạ vội vã chạy ra ngoài.
Mạc Hân Hy chớp chớp mắt giữ chặt tay Lục Khải Vũ: “Khải Dã sao vậy, không phải anh để cậu ấy ở đó một mình chứ?”
Lục Khải Vũ cưng chiều nhéo nhéo cái mũi cô: “Nếu không để Khải Dã ở đó sao Sở Thần Dật có thể ra ngoài, yên tâm đi, cậu ấy sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Ông xã, đột nhiên em cảm thấy Khải Dã thật đáng thương!” Mạc Hân Hy có chút thông cảm với Lục Khải Dã.
“Vì sao em lại nói như vậy?” Lục Khải Vũ nhướng mày nhìn về phía cô.
“Cậu ấy bị anh trai ruột mình bán đứng, còn không đáng thương sao?”
Lục Khải Vũ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái vào môi cô: “Cậu ấy không đáng thương, mà hẳn là nên cảm thấy may mản mới đúng”
“May mắn?” Mạc Hân Hy có chút khó hiểu.
“Anh đã cho cậu ấy cơ hội, em không thấy vừa rồi Lưu Cửu Nhạ nghe được cậu ấy gặp phiền toái rất vội vã chạy đi luôn sao?”
Mạc Hân Hy nghe anh nói xong, chợt nở nụ cười: “Mong là tất cả mọi chuyện sẽ thuận lợi, nếu không Khải Dã sẽ giết anh”
Vẻ mặt Lục Khải Vũ đầy tự tin, tựa như rất tin tưởng vào sự sắp xếp của mình: “Không đâu, cậu ấy nhất định sẽ biết ơn anh”