Lục Khải Dã đầy nghỉ ngờ hỏi: “Anh, anh nên nói cho em biết, chúng ta hoá trang thành như vậy rốt cuộc là muốn làm gÌ?”
Không phải là anh trai anh đột nhiên dâng trào nhiệt huyết, muốn tham gia cuộc tuyển chọn diễn viên chứ?
“Chúng ta tới viện điều dưỡng Hồ Thủy Mặc tìm Sở Thần Dật” Lục Khải Vũ nói ngắn gọn cho em trai biết mục đích của chuyến đi này, “Tìm Sở Thần Dật? Anh tìm cậu ta làm gì?”
“Vấn đề này sau này tự nhiên em sẽ biết.
Khải Dã, thể hiện thật tổ, tương lai của nhà họ Lục nằm ở đó” Sau khi nói xong, anh thở dài thật mạnh.
Trong mấy đứa con trai của anh, Long Thiên là cậu bé có đầu óc kinh doanh nhất, bình tĩnh, cơ trí, là người thích hợp nhất để thừa kế tập đoàn nhà họ Lục, mạng sống của cậu bé thật sự liên quan tới sự phát triển trong tương lai nhà họ Lục.
Lục Khải Dã bị hoảng sợ, cũng không dám tiếp tục hỏi thêm nhiều nữa.
Như vậy xem như tập đoàn nhà họ Lục thật sự xảy ra phiền phức rất lớn, anh trai vẫn không nói có lẽ là sợ chị dâu và bố mẹ lo lắng mà thôi.
Cùng là con trai nhà họ Lục, anh ta cũng có trách gánh vác nhiệm vụ vực dậy nhà họ Lục.
Nhớ tới việc vừa rồi mình còn lấy của anh trai ba mươi triệu, Lục Khải Dã đột nhiên cảm thấy mình rất không phải là người, trong lòng dâng lên một cảm giác hổ thẹn vô cùng.
Kỹ thuật trang điểm của nhân viên trang điểm quả nhiên là cao siêu, khi bọn họ đi vào xe, ngay cả tài xế Mãnh cũng không nhận ra. . Truyện Tiên Hiệp
Mãi cho đến khi Lục Khải Vũ lên tiếng gọi ông ta một tiếng, tài xế Mãnh nhận ra giọng anh mới kinh ngạc nhanh chóng mở cửa xe ra.
“Tống giám đốc Lục? Anh thế này là?” Ông ta nhìn Lục Khải Dã ngồi trên xe lăn, như là bị di chứng tắc động mạch, trên mặt càng thêm kinh ngạc.
Lục Khải Dã nở một nụ cười xấu xa với ông ta, đứng dậy ngồi vào bên trong xe: “Tài xế Mãnh, bỏ xe lăn của tôi vào cốp xe”
“Cậu hai?” Tài xế Mãnh lập tức nghe ra giọng của anh ta, đứng ngẩn người ở đó, lập tức hoá đá.
Đây, đây là tình huống gì vậy? Rốt cuộc là hai anh em tổng giám đốc Lục muốn làm gì?
“Tài xế Mãnh, thất thần ra đó làm gì, mau bỏ xe lăn của tôi vào cốp xe” Nhìn thấy tài xế Mãnh kinh ngạc, Lục Khải Dã đột nhiên cảm thấy rất vui.
Lúc này tài xế Mãnh mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại, nhanh chóng đi qua, gấp xe lăn lại bỏ vào trong cốp xe.
Lúc này, Lục Khải Vũ cũng đã ngồi ở bên trong xe rồi viện điều dưỡng Hồ Thủy Mặc!” Anh nhàn nhạt nói Tài xế Mãnh không dám hỏi nhiều, nhanh chóng khởi động ô tô, quay đầu lái tới Hồ Thủy Mặc.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, bọn họ đi tới viện điều dưỡng lần trước đã cứu bố của Long Anh Vũ. Nhân viên tiếp đón đã thay đổi thành người khác.
Nghe nói, bởi vì lần trước Long Anh Nguyên được bọn họ cứu ra, Long Minh Huệ đã chỉnh đốn lại nhân viên của viện điều dưỡng, sa thải một đám người cẩu thả với nhiệm vụ.
Lần này, nhân viên tiếp đón bọn họ chính là một người trẻ tuổi như sinh viên hơn hai mươi tuổi.
“Nghe nói viện điều dưỡng này rất không tệ, em trai ruột của tôi mắc di chứng tắc động mạch não, sinh hoạt không thể tự giải quyết, trong nhà không có ai chăm sóc, tôi muốn đưa nó đến chỗ này của các cậu sống một khoảng thời gian. Tiền bạc không thành vấn đề, mấu chốt là hoàn cảnh, phục vụ, tiếp độ chữa bệnh cần phải chu đáo” Lục Khải Vũ cố ý hạ thấp giọng nói, khiến giọng nói của mình nghe có chút trầm thấp già nua một chút.
Nhân viên tiếp đón nhìn cách ăn mặc của hai người một chút, đều là quần áo hàng hiệu, xem ra là người có tiền, gương mặt lập tức tươi cười: “Vấn đề này chú cứ yên tâm, viện điều dưỡng chúng cháu chính là nơi, chữa bệnh, phục vụ tốt nhất cả Hà Thành, em trai chú ở đây nhất định sẽ được phục vụ theo đẳng cấp năm sao”