Theo tài liệu bên kia Lâu Văn Vũ cho thấy, viện điều dưỡng cao cấp kia cũng là do Long Minh Huệ đầu tư. Từ khi Sở Thần Dật xuất viện 5 năm trước, vẫn luôn được cô ta sắp xếp ở chỗ đó.
Tình yêu của cô ta dành cho Sở Thần Dật đã có chút dị dạng.
Không cho phép anh ta tiếp xúc với thế giới bên ngoài, mấy năm nay vẫn luôn giam lỏng anh ta ở nơi đó.
Nghe nói mỗi tháng cô ta sẽ đến viện điều dưỡng một lần, chỉ là Sở Thần Dật lại vẫn luôn tránh né cô. Thử tính toán, cặp đôi này bọn họ đã có ba năm không gặp lại người đã từng yêu rồi Lục Khải Vũ thở dài, và ngồi xuống trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn của phòng khách sạn.
Qua lớp kính sáng ngời như pha lê của cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, anh nhìn thấy tài xế Mãnh đã lái xe đến, ở dưới lầu chờ anh.
Chỉ là, viện điều dưỡng Thủy Mặc được canh phòng nghiêm ngặt, anh ta làm sao mới có thể vào đây?
Hơn nữa, Sở Thần Dật tuy rằng bị thương hủy dung, một chân không thể đi lại được, nhưng tư duy của anh ta lại rõ ràng sáng tỏ, là một người trưởng thành bình thường, anh ta làm sao mới có thể đưa người từ cái nơi canh phòng nghiêm ngặt đó ra đây?
Đây là quả thật là bài toán tương đối khó giải!
Lục Khải Dã nhìn thấy anh trai cau mày, biểu cảm trên mặt càng ngày càng nghiêm trọng, lo lắng đi đến bên người anh trai: “Anh, làm sao vậy? Chẳng lẽ công ty đang thực sự gặp phải vấn đề khủng hoảng khó giải quyết sao?”
Mấy năm nay, từ khi anh trai tiếp nhận đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Lục, anh ta còn chưa nhìn thấy anh trai có biểu cảm nghiêm trọng như thế này đâu!
“Khải Dã, lúc em học đại học có nghe nói đến họa sĩ Sở Thần Dật không?” Anh ngẩng đầu hỏi em trai.
Lục Khải Dã bởi vì thành tích cấp ba không tốt lắm, theo học sinh viện nghệ thuật, chuyên ngành học chính là mỹ thuật, thành tích đại học vừa đủ trúng tuyển học viện nghệ thuật Hà Thành.
Có điều sau khi bước vào đại học, cái tên này lại không có hứng thú với mỹ thuật, bắt đầu thích khiêu vũ, tóm lại, anh ta có thế thuận lợi tốt nghiệp đại học cũng coi như là kỳ tích rồi!
Có điều, làm đã từng học sinh nghệ thuật học qua mỹ thuật, anh ta cảm thấy em trai có thể hẳn là nghe nói qua cái tên Sở Thần Dật.
“Sở Thân Dật? Anh ta chính là hoạ sĩ nối tiếng số một số hai năm đó ở Hà Thành. Anh, anh quen anh ta sao?” Quả nhiên, Lục Khải Dã nghe nói qua Sở Thần Dật.
“Không quen biết, có điều là tò mò muốn tìm hiểu một chút anh ta là người như thế nào mà thôi!” Trong tài liệu mà Lâu Văn Vũ điều tra, giới thiệu về Sở Thần Dật rất ít, mọi người ở Hà Thành dường như đã quên mất người hoạ sĩ trẻ tuổi từng tài hoa hơn người, danh chấn giới mỹ thuật này rồi.
Lục Khải Dã vừa nghe thấy vậy, ngồi xuống trước mặt anh trai với vẻ mặt kỳ quái: “Anh, Sở Thần Dật này làm sao vậy? Có liên quan đến hạng mục trong công ty chúng ta, hay có liên quan đến chị dâu?”
Nghe anh ta nói xong, ánh mắt sắc bén của Lục Khải Vũ như muốn băm vằm anh ta thành trăm mảnh: “Em chán sống rồi có phải không hả?”
Cơ thể Lục Khải Dã bị dọa đến rụt về phía sau, rùng mình một cái, khóe miệng hiện ra vẻ tươi cười: “Anh à, em chỉ đùa một chút mà thôi, anh nghiêm túc như vậy làm gì chứ?”
“Nói tất cả những gì em biết về Sở Thần Dật cho anh nghe xem nào, một chữ cũng không được thiếu đâu đấy” Lục Khải Vũ lạnh lùng nhìn thẳng em trai, vẻ mặt nghiêm túc.
Nhìn anh trai lạnh lùng vô tình như vậy, Lục Khải Dã căng thẳng nuốt nuốt nước bọt: “Cái đó, Sở Thần Dật tốt nghiệp mỹ thuật chuyên nghiệp của học viện nghệ thuật Hà Thành. Lúc em năm nhất, anh ta đã năm tư rồi, đã sắp rồi tốt nghiệp”
“Anh ta có vẻ là người của bộ môn nghệ thuật, tuy rằng điều kiện gia đình không ra làm sao cả, nhưng vẻ đẹp trai tỏa năng, lịch thiệp nho nhã và thành tích nghệ thuật của anh ta đã khiến nhiều cô gái giàu có phải thèm muốn anh ta. Anh không biết, nơi anh ta đi qua, đều sẽ được nghênh đón bảng một màn cảm thán kinh ngạc”
Trong ánh mắt Lục Khải Dã lộ rõ vẻ ghen tị “Anh ta ở trong trường không có bạn gái hay sao?” Lục Khải Vũ liếc nhìn em trai một cái.