Long Bách có chút không vui, miệng đây cơm oán thán mẹ Lục: “Bà nội, sao bà không gắp cho cháu! Có phải bà không thích cháu không!”
Mẹ Lục vội gắp cho Long Bách một miếng xương sườn, cười nói: “Được, gắp thịt cho.
Long Bách nhà chúng ta ăn”
Khuôn mặt nhỏ của Long Bách khuôn lập tức cười nở hoa: “Cảm ơn bà nội, cháu muốn ăn cái”
Bà Lục vội gắp cho cậu một miếng cá lớn: “Đây, bà cố nội gắp cá cho cháu ăn”
Lục nhìn một đám trẻ đáng yêu trước mắt, hỏi Lục Khải Dã: “Anh trai và chị dâu con bận rộn gì vậy chứ! Cuối tuần cũng không về nhà”
“Bố, không phải bố không biết, sau vụ án buôn lậu mấy hôm trước vẫn còn có việc phải xử lý mà! Anh cả con sao có thời gian về nhà được. Chị dâu chắc cũng đang giúp anh ấy”
Lục Khải Dã chột dạ giải thích.
“Thần Vũ, sao mẹ nghe nói mấy hôm trước chị dâu con vì cứu Tử Tín mà bị nhốt trong kho lạnh, sức khỏe con bé hồi phục thế nào rồi? Sao đã đi giúp anh con rồi?” Mẹ Lục cảm thấy rất kỳ quái.
Tư Nhã đang ăn cơm đột nhiên nói: “Mẹ, nằm viện, đau, chảy máu”
Ba vị trưởng bối nhà học Lục đều sửng sốt, sau đó cùng lúc nhìn về phía Lục Khải Dã: “Có chuyện gì?”
“Việc này…anh cả không cho con nói!” Anh có chút khó khăn.
“Nói, chị dâu con rốt cuộc làm sao?” Mẹ Lục nhìn thẳng con trai út, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Lục Khải Dã nhìn qua đám cháu trai một chút: “Các cháu phải làm chứng cho cậu nhé, đây không phải là cậu chủ động nói ra”
Bố Lục trừng mắt với anh: “Nói nhảm ít thôi, nói mau, chị dâu con làm sao?”
Ánh mắt Long Thiên trầm xuống, cúi đầu, tranh thủ lên tiếng trước Lục Khải Dã: “Ông nội, bà nội, là do cháu không tốt, cháu quá tùy hứng, không tin mẹ nên đi điều tra sự việc bảy năm trước, mới bị người bắt cóc. Mẹ là vì cứu cháu nên mới bị thương”
Giọng cậu bé đầy vẻ tự trách.
Mẹ Lục đau lòng xoa đầu nhỏ của cậu một cái: “Long Thiên đừng tự trách, bà nội biết cháu không cố ý mà. Mẹ con mà thấy con thế này cũng sẽ rất đau lòng”
Nói rồi, bà ngẩng đầu nhìn về phía Lục Khải Dã: “Chị dâu con bị thương nặng không?
Ở bệnh viện nào?”
“Bệnh viện nhân dân số một, bị đâm một dao vào bụng, đã thoát khỏi nguy hiểm, chắc mấy ngày nữa khi vết thương khỏi hẳn sẽ xuất viện”
“A di đà phật, không có chuyện gì thì tốt rồi” Bà Lục để đũa xuống chấp hai tay, lúc này mới yên lòng lại.
“Không có việc gì là tốt rồi, thứ Hai, bọn trẻ đi học thì chúng ta tới thăm chị dâu con” Mẹ Lục lúc đầu muốn sớm tới bệnh viện, nhưng khi nhìn đến đám cháu này, không cách nào khác đành trì hoãn hai ngày.
“Cô, không phải, mẹ, mẹ đừng lo lắng, sau khi tan làm con sẽ tới thay anh cả chăm sóc chị dâu” Lưu Cửu Nhạ lấy can đảm nhìn về phía mẹ Lục.
Mẹ Lục ôn hòa nhìn cô ta một cái, gật đầu: “Vất vả cho con rồi”
“Không vất vả ạ, người một nhà, chăm sóc lẫn nhau là chuyện nên làm” Lưu Cửu Nhạ ngượng ngùng cúi đầu.
Mấy đứa bé ríu ra ríu rít, phòng ăn biệt thự nhà họ Lục náo nhiệt trước nay chưa từng có.
Nhìn đám cháu trai, cháu gái dáng vẻ đáng yêu, tươi như hoa, đẹp như ngọc này, trong lòng bố Lục đương nhiên hết sức vui vẻ.
Thế nhưng, vui vẻ thì vui vẻ, trong đầu ông vẫn luôn quanh quẩn một vấn đề, là để bọn nhỏ nhận tổ quy tông.
Ông đã chủ tâm tìm người cố vấn, nếu muốn để hộ tịch của bọn nhóc đều nhập vào hộ tịch nhà họ Lục, chỉ cần có giấy giám định xác nhận quan hệ máu mủ của cơ quan chức năng là được.
Ban đầu, ông muốn thừa dịp cuối tuần thảo luận với con trai cả về tên bọn trẻ, cùng chuyện nhận tổ quy tông Các cháu của Lục Đình Khâm ông ưu tú như vậy, ông nhất định phải sắp xếp một bữa tiệc khiến cả Hà Thành đều biết bọn nhỏ ưu tú này chính là con cháu nhà họ Lục, tương lai nhà họ Lục nhất định sẽ ngày càng tốt đẹp.