“Mẹ, mẹ”
Sau khi vọt vào, ba đứa trẻ lập tức nhào tới hướng giường.
Đứng ở phía sau bọn họ là các anh trai tay mắt lanh lẹ hơn, mỗi người kéo một đứa em lạ “Cẩn thận, trên người mẹ còn đang có vết thương, em đừng để mẹ bị thương lần nữa”
Tử Tín cẩn thận nhắc nhở em gái.
Lúc này mấy đứa trẻ mới ngừng chân, ngoan ngoãn đứng ở trước mặt Mạc Hân Hy.
“Mẹ, mẹ có bị đau chỗ nào không ạ! Chỗ nào bị thương, Nhiên Nhiên giúp mẹ thổi thổi!”
Nhiên Nhiên nhìn mẹ tiều tuy nằm trên giường bệnh, nước mắt chảy ra.
Mộc Lam cũng khóc theo, con bé nắm lấy tay Mạc Hân Hy: “Mẹ, mẹ nhất định phải nhanh khoẻ lên. Chúng con sẽ ngoan ngoãn, không bao giờ chọc mẹ tức giận nữa”
Tư Nhã trực tiếp “oa” một tiếng khóc lên: “Mẹ, mẹ”
Nhìn con gái khóc, Mạc Hân Hy muốn ngồi dậy an ủi, lại bị Lục Khải Vũ và mấy đứa con trai đè lại.
“Vợ, đừng nhúc nhích, em phải để ý miệng vết thương đó. Em quên bác sĩ dặn dò như thế nào rồi sao?”
Mạc Minh Húc nhìn về phía đám em gái nhẹ giọng khuyên bảo: “Các em đừng khóc, mẹ sẽ đau lòng đó. Chỉ có tâm tình tốt, mẹ mới có thể nhanh chóng khoẻ lên, mới được về nhà sớm hơn”
Ba đứa nhỏ nghe anh trai nói xong, nỗ lực ngừng khóc chỉ còn thút thít.
“Được, chúng ta không khóc nữa, mẹ sẽ sớm khoẻ lại, rồi sẽ được về nhà sớm hơn một chút” Nhiên Nhiên dùng sức hít hít mũi Mộc Lam xoa xoa nước mắt duỗi tay kéo Tư Nhã lại: “Chị, không khóc nữa, bằng không mẹ cũng sẽ khóc đó.”
Chỉ là, hôm nay ở trưởng Tư Nhã đã chịu uất ức, lúc này lại nhìn thấy vẻ mặt mẹ mình tiều tụy nằm ở trên giường, hoàn toàn không nhịn được.
Lục Khải Vũ đau lòng ôm lấy Tư Nhã, hôn hôn gương mặt con gái: “Được, Tư Nhã, đừng khóc, con xem mẹ cũng muốn khóc rồi kìa.”
Tư Nhã nhìn thoáng qua mặt Mạc Hân Hy, vẻ mặt khát vọng vươn tay với cô: “Mẹ ơi, ôm một cái Lục Khải Vũ khuyên cô bé: “Bảo bối, mẹ đang bị thương, không thể ôm con được”
Theo lời anh nói, Lưu Cửu Nhạ xách theo hộp cơm đi đến.
“Tới rồi đây, Tư Nhã, mợ hai ôm con một cái được không?” Cô ấy buông hộp cơm vươn tay về hướng Tư Nhã.
Tư Nhã nhìn cô ấy vài lần, có chút kháng cự ôm lấy cổ Lục Khải Vũ: “Không, con muốn cho mẹ ôm cơ”
Lưu Cửu Nhạ không tức giận, mà dường như làm ảo thuật móc từ trong túi ra một cái bút màu nước và giấy vẽ, lắc lắc ở trước mặt Tư Nhã: “Tư Nhã, con xem đây là cái gì, mợ hai nghe nói con vẽ tranh rất đẹp, con tới dạy mợ vẽ có được không?”
Ánh mắt Tư Nhã sáng lên một chút, vươn đầu nhìn nhìn màu vẽ mới tinh và sách vẽ, gật gật đầu, đi ra khỏi lòng Lưu Khải Vũ.
Lưu Cửu Nhạ nhân cơ hội giữ chặt tay con bé, hai người đi tới bàn ở gần cửa sổ.
Tư Nhã bắt đầu ra dáng dạy cô ấy vẽ tranh.
Chạng vạng đầu thu, ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên người cô ấy và Tư Nhã.
Vẻ mặt cô ôn nhu làm Lục Khải Dã luyến tiếc không muốn rời mắt.
Nhìn thấy Tư Nhã đang nghiêm túc vẽ tranh ở trước mặt Lưu Cửu Nhạ, Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ đều có chút kinh ngạc “Tư Nhã thích vẽ tranh sao?” Cái này có phải là do cô thất trách quá hay không, ngay cả những thứ con gái thích mà cũng không rõ.
“Gần đây vừa mới thích thôi” Lục Khải Vũ ôn nhu an ủi cô.
Ánh mắt Mạc Hân Hy dừng ở trên người Long Thiên và Long Bách, sau khi hai đứa trẻ này tiến vào đây, vẫn luôn trầm mặc không nói gì, đặc biệt là Long Bách lúc trước nói rất nhiều, hôm nay lại cúi đầu, một câu cũng chưa nói.
“Thiên, Bách!” Cô vươn tay với hai đứa trẻ.