Đây là việc mà một hiệu trưởng như ông tuyệt đối không muốn nhìn thấy.
Bởi vậy, ông lựa chọn một phương pháp thoả hiệp, cho bọn nhỏ hai nhà xin lỗi nhau, sau đó tiền thuốc men của bọn Lý Hoàng Minh thì mỗi người một nửa.
Ở dưới sự giảng hoà của hiệu trưởng, hai bên miễn cưỡng đồng ý phương pháp thoả hiệp này.
Xử lý xong chuyện, đã tới thời gian tan học buổi chiều, Lục Khải Dã trực tiếp đưa mấy đứa nhỏ này về nhà Ở trên đường về nhà, anh bất đắc dĩ gọi điện thoại cho Mộng Mịch bảo cô ấy kết thúc rèn luyện.
Nhớ tới mấy người nghệ sĩ cấp dưới luôn làm người khác đau đầu của mình, lại nghĩ tới lời đảm bảo mà mình vừa mới nói cùng Ngô.
Chính Quang, anh lại thở dài dầy bất đắc dĩ.
Mộc Lam giơ khuôn mặt nhỏ lên nhìn về phía anh: “Cậu hai, sao cậu lại thở dài ạ?”
Mạc Minh Húc bất mãn nói với anh: “Cậu hai, cậu xem chuyện này hoàn toàn cũng không thể trách chúng cháu, huống hồ vừa rồi cậu cũng không bị sao, cậu than cái gì tức giận cái gì chứ!”
Lục Khải Dã không nghĩ tới chẳng qua chính mình phiên lòng thở dài mà mấy đứa nhóc này liền hiểu thành ý như vậy. Trong lòng anh có chút đồng tình với anh trai và chị dâu.
Nhiều trẻ con như vậy, cũng không biết mỗi ngày sẽ như thế nào?
“Bởi vì chuyện công việc của cậu”
“Công việc? Cậu gặp khó khăn gì sao?”
Mấy đứa trẻ kia ngừng ở ven đường chờ tài xế Mãnh lái xe tới đây, Lục Khải Dã mở cửa xe của mình đang dừng ở khu chung cư Ánh Sao: “Mấy đứa ai ngồi xe cậu?”
Hiện tại Mạc Hân Hy đã chuyển vào phòng bệnh bình thường, nhất định bọn nhỏ sẽ tới bệnh viên để thăm chị ấy.
Long Thiên và Mạc Minh Húc nhìn nhau liếc mắt một cái: “Long Bách, ba chúng ta ngồi xe cậu hai đi! Để em gái và Tử Tín ngồi xe của bác Mãnh”
Kỹ thuật lái xe của cậu hai bọn họ cũng không lạ gì nên không thể để em gái mạo hiểm được.
“Được! Vậy mấy đứa lên xe trước đi!”
Khi anh nói hết câu thì xe của tài xế Mãnh cũng đã tới đây.
Rất mau bọn họ xuất phát từ khu chung cư Ánh Sao tới Bệnh viện nhân dân số một Hà Thành.
Ở trên đường, vẻ mặt Mạc Minh Húc quan tâm hỏi Lục Khải Dã: “Cậu hai, có phải nghệ sĩ của cậu rất khó quản lý không ạI”
Nghĩ đến những nghệ sĩ không nghe lời đó, Lục Khải Dã lại thở dài thật mạnh: “Đúng vậy, rất khó quản, hơn nữa còn không kiếm được tiền, cậu sắp không làm nổi ở công ty nữa rồi”
Long Bách nghiêng đầu nhỏ khó hiểu hỏi: “Vậy sao cậu không đi tìm thêm một nghệ sĩ nào kiếm được tiền ạ?”
Lục Khải Dã bị cậu nhóc chọc cười: “Cháu cho rằng cậu không muốn kiếm sao, đó cũng không phải là một việc dễ dàng gì, đầu năm nay mấy nghệ sĩ ưu tú đã sớm bị cướp sạch rồi “Cậu hai, cậu đưa điện thoại cho cháu.”
“Làm gì?” Lục Khải Dã tuy rằng khó hiểu nhưng vẫn đưa điện thoại của mình cho cậu bé Tay nhỏ của Long Bách ấn vài cái trên điện thoại, rất nhanh đã tìm ra một video, đúng lúc này là đèn đỏ, cậu đưa điện thoại cho Lục Khải Dã xem.
“Cậu hai, cậu xem cậu bé trong video này đi, cậu ấy chính là ngôi sao nhí gần đây đang hot nhất ở nước ngoài đó, chỉ bằng một ca khúc đầu tay chính mình sáng tác tên “Phiền Não Tuổi Thứ Bảy” và tỉ lệ lượt click trên trang web đã hơn triệu lượt rồi đó, nếu cậu có thể ký hợp đồng với cậu ấy, tuyệt đối có thể cực hot, kiếm được rất nhiều tiền”
Lục Khải Dã nhìn video vài lần, là một đứa trẻ nam lớn tầm Long Bách, cầm đàn ghi-ta vừa đi vừa hát ở trong vườn nho, ca từ khôi hài, rõ ràng bày tỏ được thế giới nội tâm của một đứa trẻ.
Cho dù xét từ giọng hát hay là ngoại hình, đứa nhóc này cũng đứng đầu. Theo kinh nghiệm nhiều năm ở trong giới giải trí của Lục Khải Dã, tương lai đứa trẻ này nhất định sẽ lan toả ra khắp thế giới Anh nhìn thoáng qua tên và tóm tắt của cậu nhóc.
Mạc Vũ Lý, bảy tuổi, mẹ tên là Mạc Tình, là người phụ nữ mà con trai cả của của nhà họ Mộ nuôi ở bên ngoài. Đã từng là một nữ minh tỉnh có tiếng trong nước.