Ba cô bé nhỏ lập tức ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, bọn em nhất định sẽ ngoan ngoãn mà: Sau khi ăn xong bữa sáng, đám nhóc kia được Lục Khải Dã và Lưu Cửu Nhạ đưa đến trường học.
Nhìn những cô bé anh bé đáng yêu đeo cặp sách, bộ dạng ra dáng ra hình đi vào khuôn viên trường, khuôn mặt Lưu Cửu Nhạ đầy hâm mộ.
“Chị dâu cũng thật là quá hạnh phúc đi, lần mang thai này lại sinh ra được nhiều bảo bối đáng yêu như vậy”
Lục Khải Dã đầy ý vị mà nhìn cô một cái, vô cùng tự nhiên choàng tay qua eo cô: “Vợ à, không cần hâm mộ làm gì, chúng ta cũng có thể sinh một đứa mà”
Mặt Lưu Cửu Nhạ lại đỏ lên, cúi đầu đi về phía trước vài bước: “Em đi tàu điện ngầm đây”
Lục Khải Dã lại giữ chặt tay cô, không chịu buông ra: “Vẫn còn sớm mà, đợi lát nữa anh đưa em đi”
“Không, không cần đâu, em sợ các đồng nghiệp sẽ hiểu lầm mất” Lưu Cửu Nhạ không chút suy nghĩ, trực tiếp cự tuyệt.
Lục Khải Dã nhìn cô bằng vẻ mặt chịu đây tổn thương: “Làm vợ của anh, có phải em thấy trong lòng phải chịu uất ức hay không!”
Lưu Cửu Nhạ nhanh chóng giải thích: “Không, không phải vậy, là vấn đề của em, là em không xứng với anh. Em từng có vị hôn phu, còn, còn đã từng sảy thai. Em…”
€ô còn chưa nói xong, đã bị Lục Khải Dã trực tiếp đưa tay lên bưng kín miệng: “Đừng nói bản thân như vậy, ở trong long anh, em vĩnh viễn là cô gái tốt đẹp nhất”
“Nếu em thật sự muốn nói không xứng với anh, như vậy là anh không xứng với em, trước kia anh đã quen rất nhiều cô gái, thanh danh bê bối, Cửu Nhạ, cầu xin em đừng ghét bỏ anh nhé, có được không?”
Ánh mắt anh chân thành tha thiết, tỏ tình một cách trìu mến thâm tình, khiến cho Lưu Cửu Nhạ cảm thấy có chút không chân thật.
Cô đang nằm mơ hay sao?
Tình cảm như vậy, một cô gái như cô có dám hy vọng xa vời không?
Lục Khải Dã nói tiếp: “Cửu Nhạ, cho anh một cơ hội, cũng cho bản thân em một cơ hội, có được không?”
Lưu Cửu Nhạ ngẩng đầu, Vào lúc này, ánh năng buổi sáng sớm mùa thu trong nháy mắt chiếu qua cây ngô đồng, màu ngô đồng in trên khuôn mặt Lục Khải Dã, vẻ đẹp trai của anh thật khiến người ta phải mê muội Sau một hồi loay hoay, cô cúi đầu: “Thực sự xin lỗi, em, em không thể làm như vậy được. Cậu hai, sau này, anh sẽ gặp được cô gái tốt hơn”
Sau khi nói xong, cô dùng hết toàn bộ sức lực rút tay mình từ trong tay Lục Khải Dã về, xoay người chạy nhanh như bay về phía trạm tàu điện ngầm.
Trong nháy mắt xoay người ấy, nước mắt cô từ khóe mắt chảy xuống.
Cô là một cô gái đã sẩy mất đứa con, là người bị người ta vứt bỏ.
Anh ưu tú như vậy, đẹp trai, có thân phận, có địa vị, giữa bọn họ hoàn toàn không có khả năng.
Cô không dám, cũng sẽ không lại dễ dàng tin tưởng bất cứ người đàn ông nào nữa.
Lục Khải Dã nhìn bóng dáng chạy như điên của Lưu Cửu Nhạ, khóe miệng gợi lên một nụ cười chua xót. Có vẻ như phải cần thời gian và nỗ lực không ngừng để Cửu Nhạ mở lòng, chấp nhận bản thân mình.
Trong khuôn viên trường tiểu học, mấy anh em Mạc Minh Húc thừa dịp còn chưa vào học, tụ tập ở một góc trong phòng học.
Long Thiên nhìn về phía Mạc Minh Húc: “Anh hai, chuyện tối hôm qua em nhờ anh thế nào rồi Đêm qua, lúc anh sắp lên giường đi ngủ liền nhận được điện thoại của Mạc Minh Húc. . Ngôn Tình Sắc
Bởi vì lo lắng cho Long Thiên và Long Bách, Mạc Minh Húc vẫn luôn chờ đến nửa đêm Trong điện thoại, Long Thiên kể ngắn gọn cho anh những gì đã xảy ra, đồng thời yêu cầu cậu đột nhập vào hệ thống máy tính của Viện nghiên cứu Tùng Lâm và sao chép toàn bộ thông tin vào bên trong đó.
Trong đó không biết chừng có thông tin liên quan đến thuốc giải.
Sau khi Mạc Minh Húc sao chép thông tin, đã gửi trực tiếp đoạn video giám sát từ viện nghiên cứu Tùng Lâm lên mạng Internet Viện nghiên cứu Tùng Lâm, dám bắt cóc Long Thiên, khiến mẹ bọn họ bị thương, chờ đóng cửa đi!
Lúc này, nghe thấy em trai hỏi mình, Mạc.
Minh Húc trưng ra vẻ mặt tự tin: “Yên tâm đi, mọi chuyện em giao cho anh đều đã xử lý thoả đáng rồi. Hôm nay viện nghiên cứu Tùng Lâm chắc chắn sẽ đứng đầu hot search”