Long Minh Huệ ngẩng đầu, cười ngạo nghề một cách đáng sợ: “Đây là lời nói đùa buồn cười nhất mà tôi nghe được đấy. Nếu không phải cậu đi tố cáo Thiện Linh, tập đoàn nhà họ Long nói không chừng đã bị niêm phong rồi. Cậu đừng quên, năm đó là ai phái người cứu các người từ dưới sông lên, lại là ai giúp cậu trở thành cháu ngoại nhà họ Mộ”
“Chị cũng đừng có quá coi thường em trai chị và Lục Khải Vũ. Cứ cho là tôi không tố báo.
Thiện Linh, bọn họ cũng có chứng cứ vô cùng xác thực tới chứng minh hết thảy. Tôi đẩy Thiện Linh ra chỉ là vì muốn ngăn cản bọn họ không đào sâu xuống mà thôi. Nếu Lục Khải Vũ và Long Uy mà tiếp tục đi sâu nghiên cứu, nhất định sẽ truy ra được thân phận của chị”
Long Minh Huệ rũ mi mắt xuống, cúi đầu lại uống một miếng cháo: “Truy ra được thì có làm sao, tất cả viện nghiên cứu Tùng Lâm, hóa chất Tùng Lâm đều là sản nghiệp nhà họ Mộ, đâu có liên quan gì tới tôi”
Long Anh Vũ còn muốn nói cái gì nữa, Lưu Cảm Đông lại từ bên ngoài đi đến: “Cô chủ”
Nhìn thấy Long Anh Vũ, những lời đến miệng Lưu Cảm Đông sắp nói ra cũng đều đành nuốt lại xuống dưới.
“Làm sao vậy?” Long Minh Huệ khẽ cau mày một chút.
“Hôm nay, lúc tôi đưa em gái đến bệnh viện làm kiểm tra trước khi sinh, gặp Liêu Thanh Y và Long Uy ở khoa phụ sản, Liễu Thanh Y đã mang thai rồi” Anh ta nhìn thoáng qua Long Anh Vũ, rồi vẫn nói hết mọi chuyện ra.
Em gái anh ta mang thai sáu tháng, bởi vì em rể đi công tác, bởi vậy anh ta cố ý xin nghỉ đưa em gái đến bệnh viện kiểm tra, chỉ là không ngờ lại trùng hợp như vậy.
Long Minh Huệ đột nhiên ngẩng đầu lên: “Mang thai à? Chắc chắn là con của Long Uy không?”
Lưu Cảm Đông gật gật đầu Long Minh Huệ cúi đầu trâm mặc, một lúc lâu sau, khóe miệng chợt hiện lên một nụ cười kỳ quái và buồn bã.
Năm đó cô và Sở Thần Dật đã từng có một khoảng thời gian hạnh phúc như vậy, đó là mùa xuân khi hoa lê nở rộ, bọn họ xác nhận sự xuất hiện của sinh mệnh bé nhỏ, ngày hôm đó người mẹ bị bệnh nan y của Sở Thần Dật cũng đã bình phục và nhớ ra thân phận thật của mình.
Ngày hôm đó, trong một khu vườn lê xinh đẹp như tiên cảnh ở vùng ngoại ô, Sở Thần Dật đã làm một chiếc nhẫn xinh đẹp bằng hoa lê và cầu hôn cô.
Cô cho rãng, bọn họ có thể sẽ luôn được hạnh phúc như vậy.
Tuy nhiên, trưa hôm đó cô đã bị bố hạ dược, đưa cho năm gã đàn ông có sở thích đặc biệt kia.
Năm năm trước, ngày hai mươi tháng ba, đời này cô vĩnh viễn đều sẽ không quên được, đó là ngày cô từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, ngày đó cô mất tất cả, kể cả đứa con mới hơn một tháng tuổi trong bụng.
Cho nên, cô có lý do hận tất cả mọi người Long Anh Vũ liếc mắt nhìn thấy sự quỷ dị trong ánh mắt cô, thấy rõ ràng cô đã có ý tưởng: “Đứa bé kia chính là chính là cháu ruột của chị, chị không thể đến một đứa trẻ cũng không buông tha như vậy!”
Chuyện của Long Minh Huệ, anh ta có nghe bố nói qua. Đối với chị họ này, anh ta cũng vô cùng thông cảm, nhưng mà, làm người nhà họ Long, anh ta lại không nghĩ nhìn thấy người nhà họ Long người giết hại lẫn nhau.
Long Bách khó hiểu, liếc mắt nhìn anh trai một cái: “Có phải anh thấy ngượng ngùng khi nhìn thấy cô ấy hay không?”
Quả thật, chính cậu cũng cảm thấy ngượng ngùng, rốt cuộc bọn họ đã từng làm ra nhiều chuyện khốn nạn như vậy.
Long Thiên lắc lắc đầu: “Rạng sáng ngày hôm qua, Tiền Trinh gọi điện thoại cho anh, nói hôm nay đưa điều tra kết quả đến đây. Anh ấy hiện tại hẳn đang chờ ở cổng khu chung cư: rồi chứ nhỉ!”
Tiền Trinh là người duy nhất nhà họ Long năm đó không bắt nạt bọn họ, bởi vậy hiện tại đã trở thành người thân cận của Long Thiên và Long Bách.
Hai người không màng đến Tô Cẩm và Tử Tín đang gọi bọn họ ở phía sau, bản thân lo chạy đến cổng khu chung cư trước.
Tiền Trinh đã ở nơi đó chờ bọn họ, sau đó giao túi hồ sơ cho bọn họ, cưỡi xe máy đi mất.
Long Thiên bọn họ về đến nhà, đóng cửa lại, lôi văn kiện bên trong ra.
Sau khi liếc mắt đọc qua, tài liệu trong tay Long Thiên rơi xuống mặt đất.
Long Bách đầy mặt nghỉ ngờ nhặt tài liệu dưới đất lên, đọc sơ một lượt, sợ hãi kêu lên: “Cái gì, nói như vậy Mạc Minh Húc và người đàn bà kia là đang lừa chúng ta hay sao?”