Hơn nữa còn ở trước mặt tất cả mọi người, đánh tàn phế người hầu thân cận nhất của cô chủ.
Từ đó về sau, toàn bộ người nhà họ Long không ai dám nhắc đến hai chữ Long Minh Huệ này nữ: Có điều ông lờ mờ nghe thấy rãng cái chết của cô chủ và ông hai, bố cô ấy có liên quan với nhau.
Vào lúc đó, khách sạn Thanh Long xảy ra sự cố hoả hoạn ngoài ý muốn, bị chính phủ bức bách điều chính, thay đổi, bị đối thủ cạnh thanh bỏ đá xuống giếng, doanh nghiệp nhà họ Long rơi vào khủng hoảng trầm trọng.
Sau đó, vợ chồng ông hai đưa cô chủ đi đàm phán, nhưng ngày hôm sau cô chủ lại được Lưu Cảm Đông đưa về lại nhà họ Long.
Lúc đó, cô chủ mình đầy thương tích, ánh mắt ngây dại, cả người nhìn giống như con ngốc vậy.
‘Vào đêm hôm đó, lúc ông thức dậy, nghe thấy tiếng khóc cuồng loạn phát ra từ phòng cô chủ.
Sau đó, những nguy hiểm của doanh nghiệp nhà họ Long đều được tháo gỡ, khách sạn Thanh Long rất nhanh sau đó cũng vượt qua kiểm qua, lại lần nữa khai trương trở lại.
Ông nghe có người bên dưới bàn luận rằng, cô chủ có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, bị một tên anh chị xã hội đen nào đó nhằm trúng, ông hai vì muốn tranh công trước mặt ông chủ nên đã hạ thuốc cô ấy, sau đó đưa đến cho đám anh chị đó.
Chỉ là, lúc ấy ông không hề tin, trong nhận thức của ông, không có người làm cha làm mẹ nào lại đối xử với con gái ruột của mình như vậy cả.
Chỉ là sau đó, cô chủ nhảy từ tầng ba khách sạn Thanh Long xuống, ông mới bắt đầu tin những lời đó là thật. Bởi vì, ngày hôm đó, ông phụ trách đi tặng đồ cho ông chủ, tận mắt nhìn thấy ông hai đưa một người đàn ông bụng phệ, mặt mày bóng loáng vào phòng của cô chủ.
Có điều những bí mật đã được chôn giấu sau cái chết của cô chủ.
Hôm nay, đột nhiên bị cậu chủ hỏi đến như vậy, ông Sở không biết có nên nói ra tất cả hay không đây.
“Làm sao vậy? Chú còn có điều gì giấu diếm tôi hay sao” Nhìn biểu cảm của ông ấy, Long Uy có thể chắc chắn những gì bản thân suy đoán, mọi chuyện tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài của nó.
Ông Sở vừa vào nhà họ Long liền vẫn luôn đi theo anh ta, lúc anh ta ra nước ngoài mới đi làm một số chuyện khác. Về sau, về nước rồi, trong mối quan hệ tranh đấu giữa anh ta với chú ba, ông Sở vẫn luôn giữ vững lập trường đứng về phía anh ta.
Anh ta và ông Sở, vừa là chủ tớ, lại vừa là bạn bè.
Ông Sở hít một hơi thật sâu: “Cậu chủ, cô chủ chưa từng mắc bệnh trầm cảm, sở dĩ cô ấy nhảy lầu là do bị ông hai bố cậu bức bách mà ra”
Sau đó, ông Sở kể lại toàn bộ những chuyện đã nghe thấy, nhìn thấy, kể thật chỉ tiết cho Long Uy nghe lại một lần.
Bàn tay Long Uy đập thật mạnh xuống bàn trà thuỷ tỉnh trước mặt, bàn trà thuỷ tỉnh nứt ra một khe.
“Sao có thể như vậy, đây không phải là sự thật đâu” Đôi mắt anh ta đỏ bừng, cả người chao đảo sắp đổ sụp xuống.
Anh ta biết cha anh ta, ông nội, còn cả mẹ nữa đều vẫn luôn chưa bao giờ yêu thương chị, khinh bỉ thân phận người hầu hộ tống của mẹ chị ấy. Nhưng mà, anh ta không dám tin rằng, người bố đó lại vì lợi ích mà bán đứng con gái ruột của mình.
Nếu đây là sự thật, vậy người bố đó đúng là không bằng súc vật, khiến quỷ thần đều phải phấn nộ.
Chả trách chị lại muốn huỷ hoại nhà họ Long như vậy, nếu như mà là anh ta, anh ta cũng sẽ làm như vậy thôi.
Bộ dạng này của anh ta khiến cho ông Sở có hơi lo lắng: “Cậu chủ, cậu không sao đó chứt” Ông Sở nhẹ nhàng gọi anh †a một tiếng Long Uy chậm rãi thu tay về, trên mu bàn tay có máu tươi rỉ ra.
“Cậu chủ, tay của cậu?” Ông Sở kinh ngạc hô lên.
“Không có chuyện gì đâu” Long Uy không thèm để ý, rút khăn giấy ra lau một cách qua loại đại khái.
“Ông Sở, bây giờ chú lập tức tìm người điều tra mọi chuyện năm đó đi, còn có địa chỉ hiện tại của chị nữa. Nói với bọn họ, bắt đầu ra tay với Long Anh Vũ”
Long Anh Vũ và bác cả bắt đầu liên lạc với chị từ lúc nào vậy? Chẳng lẽ bọn họ cũng muốn huỷ hoại nhà họ Long hay sao?
Nhưng tại sao đến cuối cùng Long Anh Vũ lại tự mình tố cáo Thiện Linh đây?
Những vấn đề này, anh ta nhất định phải điều tra thật rõ ràng mới được.