“Bố, bố về rồi?” Mạc Minh Húc dụi dụi mắt.
Long Thiên bĩu môi, liếc mắt nhìn Mạc Hân Hy vẫn đang ngủ say, vươn tay đẩy em trai: “Long Bách, tỉnh dậy đi, chúng ta về phòng ngủ”
Long Bách lật người một cái, bất đắc dĩ mở mắt ra, chợt nhận ra trang trí trong phòng khác lạ liền nhảy xuống khỏi giường: “Đây là Long Bách kinh ngạc còn chưa kịp hét lên liền bị Long Thiên dùng tay che miệng lại: “Nhỏ tiếng thôi, đừng đánh thức mẹ, không..cô Hân Hy”
Tiếng gọi cuối cùng đó cậu ta vẫn chưa có dũng khí để nói ra.
Những trải nghiệm thời thơ ấu đã khiến cậu ta dù trong bất cứ lúc nào cũng đều luôn luôn cảnh giác. Kết quả điều tra của cậu ta vẫn chưa có.
Giữa bọn họ và bố mẹ ruột đã xảy ra quá nhiều hiểu lầm rồi, mặc dù trực giác mách bảo.
Long Thiên rằng những gì mà Mạc Minh Húc nói đều là sự thật.
Nhưng mà, trong lòng cậu ta luôn có một vật cản không thể nào vượt qua.
Hai người bọn họ đã đối xử với Mạc Hân Hy như vậy, cố ý gây phiền phức trong công việc cho bà ấy, bắt cóc bà ấy, giam bà ấy vào phòng tối. Nếu như tất cả đều là sự tỈ thì có phải là bọn họ rất đáng ghét, q nạn không.
Long Thiên yên lặng nhìn đôi má phờ phạc của Mạc Hân Hy, gương mặt tiều tụy của cô, khiến cho lòng cậu ta vô cùng mâu thuẫn và đau đớn.
Long Bách thì không nghĩ nhiều như vậy, nghe lời anh trai gọi đi về phòng ngủ, liền nhìn Mạc Hân Hy một cái, thấy cô hô hấp đều đặn thì mới yên tâm.
Không dễ gì mới tìm lại được mẹ, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện được! Còn về chuyện nhận lại, Long Bách nghe lời anh trai.
Nhìn Long Thiên với Long Bách năm hai bàn tay nhỏ bé lặng lẽ bước ra khỏi phòng, Mạc Minh Húc đuổi theo.
Tại cửa phòng 1601, ngăn bọn họ lại: “Hai ốn em định như thế nào?”
Long Thiên nhìn Mạc Minh Húc khẽ thở dài một hơi: “Anh hai à, anh không có trải qua những chuyện giống bọn em, anh sẽ không hiểu được tâm tình hiện tại của bọn em đâu, cho bọn em một thời gian được không?”
Nghe được Long Thiên gọi mình là anh hai, Mạc Minh Húc có chút xúc động, lùi về sau một bước nhường đường: “Được, anh cho các em thời gian. Em trai à, anh hai rất xin lỗi, đã để các em chịu khổ rồi!”
Nói xong, Minh Húc vỗ vai Long Thiên để bày tỏ mình đã hiểu.
Long Thiên do dự một chút. Quay đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ một cái rồi mới nói: “Có thể tạm thời không nói cho mẹ biết là bọn em đã biết được chân tướng rồi không, em và Long Bách đã làm ra những chuyện khốn nạn như vậy, nếu như mẹ biết được thì bọn em không còn cách nào để đối diện với bà ấy cải”
“Được, thật ra cho dù chúng ta có làm gì đi chăng nữa thì mẹ cũng sẽ luôn luôn không, tức giận đâu, mẹ rất thương chúng ta”
“Em biết rồi! Anh về phòng đi!”
Long Thiên kéo Long Bách rồi trực tiếp lấy chìa khóa ra, mở cửa đi vào nhà của mình.
Lúc vừa định vào phòng ngủ, Long Thiên gọi Long Bách: “Tại sao em không nói gì, biết mẹ đã trải qua bao nhiêu đau khổ như vậy, em không muốn nhận lại mẹ sao?”
Long Bách cúi đầu: “Anh, em cảm thấy anh quyết định là đúng đản, chúng ta cần thêm thời gian. Dù sao thì chúng ta cũng đã làm nhiều chuyện tổn thương mẹ như vậy, em thật sự không biết làm thế nào để đối diện với Một tiếng “mẹ” này đối với Long Bách nghe sao quá xa lạ, trải qua bao mong chờ và tuyệt vọng, cậu ta đã hoàn toàn buông xuôi với bố mẹ ruột rồi, tất cả mọi chuyện đều xảy ra quá đột ngột, anh hai nói đúng, bọn họ đều cần thời gian.
“Được, em đi ngủ đi, ngày mai còn đi học nữa!” Long Thiên vỗ vai em trai. Bọn họ đều về phòng mình ngủ.
Sau khi Mạc Minh Húc đi tiên Long Thiên và Long Bách về, đang định chuẩn bị lên lầu đi ngủ thì xoay người lại nhìn thấy bố đã đứng sau lưng cậu ta từ lúc nào.
“Đại Bảo à, lời vừa nãy các con nói là có ý gì vậy?”
‘Vừa rồi tuy rằng anh không có rời khỏi phòng ngủ, nhưng đêm khuya yên tĩnh, nên mặc dù bọn họ đã hạ giọng thì anh vẫn nghe rõ ràng.
Hai tên nhóc Long Thiên và Long Bách xem ra đã biết được sự thật rồi.