Mạc Minh Húc không ngờ cậu bé sẽ thật sự ra tay, không có bất cứ phòng bị gì đã bị cậu bé đánh ngã ngồi xổm ngồi ở trên mặt đất.
Long Thiên cũng có chút ngoài ý muốn, nhanh chóng kéo cậu bé ra, sau đó chỉ trích Long Bách: “Long Bách, em quá xúc động rồi!”
Tô Cẩm cũng nhanh chóng đi tới hoà giải: “Minh Húc, em không sao chứ! Có lẽ hôm nay ở trường học Long Bách chịu ấm ức, bây giờ tâm trạng đang không tốt lắm, hay là em đi về trước, ngày mai lại đến tìm hai người bọn họ chơi sau?”
Mạc Minh Húc đứng lên, cảm thấy trước ngực và mông có chút đau. Xem ra hôm nay muốn giải thích với bọn họ cũng không có cơ hội rồi.
Cậu bé thở dài, nhìn Long Thiên và Long Bách: “Mẹ chưa từng nghĩ tới việc muốn bỏ rơi bất cứ đứa con nào của bà ấy. Hy vọng hai cậu sẽ không hối hận”
Sau khi nói xong, cậu bé xoa nhẹ ở trước ngực một chút, xoay người đi ra ngoài.
Sau khi quay lại nhà đối diện, trong tay mẹ.
Lục cầm rau xanh từ phòng bếp đi ra, nhìn cậu bé không có tâm trạng, kỳ quái hỏi: “Đại Bảo, cháu làm sao vậy? Không vui sao? Long Thiên và Long Bách muốn ăn món gì?”
Ba bé gái, đang vừa xem phim hoạt hình, vừa ăn đồ ăn vặt, vô lo vô nghĩ.
Nhiên Nhiên nhìn cậu bé một cái, đưa bánh quy trong tay mình cho cậu bé: “Anh, anh đói không? Cho anh ăn này”
Cậu bé lắc lắc đầu: “Anh không đói bụng, em ăn đi!”
Sau khi nói xong, cậu bé nhìn Nhiên Nhiên rồi đột nhiên hỏi: “Nhiên Nhiên, vì sao em cứ luôn cãi nhau với Long Bách vậy?”
Nhiên Nhiên ăn một miếng bánh quy: “Là anh ta trêu chọc em trước. Nếu như anh ta không trêu chọc em, em cũng sẽ không cãi nhau với anh tai”
“Nhiên Nhiên, em có thể đồng ý với anh, sau này đừng cãi nhau với Long Bách được không!”
Bây giờ Long Bách đã biết thân phận thật sự của mình rồi, cả người đều trở nên vô cùng điên cuồng, cậu sợ Nhiên Nhiên sẽ kích thích đến cậu bé, cũng sợ Long Bách nhất thời xúc động, làm Nhiên Nhiên bị thương Quả nhiên làm anh cả đều là số khố nhất, lo lằng nhiều nhất.
“Không vì sao cả, chúng ta đều là học sinh tiểu học, phải học lễ phép, giữa bạn bè nên yêu thương nhau”
Nhiên Nhiên nghĩ một chút, cảm thấy lời anh trai nói hình như rất có lý: “Vậy được rồi!”
Nhưng mà sau khi nhận lời, đôi mắt nhỏ
của cô bé đột nhiên nhanh như chớp xoay chuyển, đi đến trước mặt Mạc Minh Húc hạ thấp âm thanh: “Anh, em nghe lời anh nói, có phải anh nên khen thưởng em không?”
“Khen thưởng?” Mạc Minh Húc nhíu mày, theo sự hiểu biết về em gái của cậu bé, cô bé này chắc chắn là lại muốn ăn chocolate.
Quả nhiên, Nhiên Nhiên chớp chớp đôi mắt nhỏ, nở một nụ cười đắc ý: “Mỗi ngày anh mua cho em một thanh chocolate, em bảo đảm chắc chẳn không đi trêu chọc Long Bách nữa. Sau này nhìn thấy anh ta em sẽ đi vòng qua chỗ khác, được không?”