Long Thiên đã thử đủ mọi cách, cố gắng hết sức để mở khóa kho lạnh ra nhưng đều thất bại.
Năm phút đồng hồ trôi qua, toàn thân cậu ta có chút rã rời “Minh Húc, có phải tôi rất đáng ghét, rất quá đáng không?”
Cậu ta đang tự dày vò bản thân mình, cậu vẫn còn chưa kịp gọi mẹ mình một tiếng mẹ! Làm sao đây? Làm sao đây? Cậu không cứu nổi mẹ! Cậu không cứu nổi mẹ!
Ngay khi Long Thiên sắp từ bỏ, nhân viên mở khóa chuyên nghiệp và nhân viên lắp đặt kho lạnh liền vội vã chạy đến Mạc Minh Húc kéo Long Thiên ra, nhanh chóng nhường chỗ cho hai nhân viên kia.
“Long Thiên, yên tâm đi, mẹ nhất định sẽ không có chuyện gì đâu. Mẹ và các em vẫn còn chưa nhận ra nhau mà! Nhất định sẽ không sao cả” Mặc dù trong lòng Mạc Minh Húc lúc này cũng rất căng thẳng và lo lắng, nhưng thân là một: người anh trai, cậu không được bỏ cuộc, cậu phải làm gương cho em trai mình Nhìn thấy hai nhân viên đang bắt đầu công việc một cách rất nhanh chóng và chuyên nghiệp, Lục Khải Vũ liền quay người lại dặn dò Lý Duy Lộc vừa đến sau: “Giúp tôi chuẩn bị hai cái áo bông và nước nóng đến đây”
Lý Duy Lộc lập tức trả lời: “Được, tôi sẽ đi ngay”
“Còn nữa, thông báo cho anh trai anh rằng, Lư Giai Y đang ở đây, ban đầu cô ta âm mưu giết Hân Hy, bây giờ lại muốn giết cô ấy lần nữa. Tôi phải báo cảnh sát, bắt cô ta phải đền tội!”
“Tôi hiểu rồi!”
Lý Duy Lộc quay người bước đi, mấy phút sau liền đem về hai cái áo bông cùng hai cốc nước nóng.
Lư Giai Y nhân lúc không ai để ý liền muốn lặng lẽ rời đi, nhưng khi cô ta vừa bước đến cổng nhà kho thì bị người khác chặn lại.
“Cô cho rằng lần này cô có thể trốn thoát được sao?” Âm thanh của Lục Khải Vũ lạnh lẽo như thốt ra từ địa ngục.
Lư Giai Y ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt của Lục Khải Vũ, toàn thân không chịu được mà run lên lẩy bẩy: “Anh Khải Vũ, em…”
Lục Khải Vũ giơ tay ra túm chặt lấy cổ tay của Lư Giai Y, dùng lực ấn mạnh để khống chế cô ta, sau đó anh cầm lấy sợi dây thừng mà Lý Duy Lộc đưa cho, trói chặt lại rồi trực tiếp ném cô ta vào một góc tường.
“Tôi trước nay không bao giờ đánh phụ nữ, nhưng mà cô, Lư Giai Y, ngay lúc này tôi muốn chính tay giết cô!” Lục Khải Vũ lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta.
‘Vẻ mặt Lư Giai Y đầy kinh sợ, khóc lóc gào lên: “Anh Khải Vũ, anh Khải Vũ, anh không thể làm như thế với em! Mạc Hân Hy có điểm gì tốt chứ, không phải cô ta cũng chỉ biết sinh con thôi sao?
Em cũng thế, em cũng có thể sinh cho anh thật nhiều con!
Lục Khải Vũ quay người, anh không thèm nhìn cô ta thêm lần nào nữa: “Lý Duy Lộc, phiền anh xử lý cô ta giúp tôi. Lúc Hân Hy đi ra nhất định sẽ không muốn nhìn thấy cô ta!”
“Được rồi!” Lý Duy Lộc bước lên, trực tiếp đem Lư Giai Y xách ra khỏi nhà kho y như đang xách một chú gà con vậy.
Vài phút sau, cánh cửa của kho lạnh cuối cùng cũng được mở ra.
Lục Khải Vũ là người đầu tiên xông vào trước.
Tính ra Mạc Hân Hy và Lư Tử Tín đã bị nhốt trong kho lạnh gần hai mươi phút. Lúc này, toàn thân cô đã bị đông cứng đến nối gần như mất đi ý thức, Lục Khải Vũ lập tức ôm cô vào lòng, hôn lên môi cô, sau khi chắc chản rằng cô vẫn còn thở mặc dù hơi thở rất yếu ớt, anh mới yên tâm. Anh nhanh chóng khoác áo bông lên người cô: “Vợ à, em đừng sợ, có anh ở đây Mạc Hân Hy hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó cô lập tức quay đầu lại nhìn về phía Lư Tử Tín đang ngồi trong cái thùng xốp: “Tử Tín, Tử Tín”
Ngay lúc đó, Khúc Lăng Cường đến ôm chặt lấy Lư Tử Tín và khoác lên người cậu bé một chiếc áo bông dày.
Toàn thân cậu bé dường như đang rơi vào trạng thái hôn mê, năm bất động trong lòng Khúc Lăng Cường.