Mấy người đàn ông cường tráng đang ngây người thì bị Đao Mặt Theo quát tỉnh. Lúc này, bọn họ mới vội vàng đuổi theo Bởi vì hai tay bị trói nên Mạc Hân Hy chạy chậm hơn bình thường, may mà cánh cửa đã ở ngay trước mặt, chỉ cần cô chạy ra khỏi cửa, ra ngoài đường sẽ có người cứu cô.
Nhưng, khi cô vừa đến cửa nhà kho dưới tầng hầm, thì Lư Giai Y bất ngờ xuất hiện Mạc Hân Hy hơi sững sờ, rồi cứ vậy mà đâm ngã Lư Giai Y rồi chạy qua.
Lư Giai Y không ngờ rằng Mạc Hân Hy có thể chạy ra ngoài, hơn nữa còn đột ngột va vào cô ta như thế, nên cô ta cứ thế mà bị đẩy ngã xuống đất Mạc Hân Hy nhanh chóng nhảy qua người cô 1a, rồi lao ra ngoài.
Nhưng, Lư Giai Y ở phía sau lại chịu đựng cơn đau, nắm chặt lấy ống quần cô không chịu thả ra.
Trong lúc giằng co, những tên đàn ông cường tráng đã chạy tới, chỉ cần hai ba bước bọn chúng đã dễ dàng bắt cô lại.
Bàn tay của Lư Giai Y đã bị gót giày của cô giẫm đi giẫm lại, lúc này nó đã hơi đỏ và sưng lên.
Cô ta bước từng bước tiến về phía Mạc Hân Hy, nghiến răng nghiến lợi, tát thật mạnh vào mặt cô: “Mạc Hân Hy, không ngờ cô cũng có chút năng lực đấy. Muốn chạy ư? Cô chạy đi! Cô tiếp tục chạy đi!”
Vừa nói, cô ta vừa đưa tay lên trước mặt Mạc Hân Hy, rồi định đánh xuống.
“Dừng lại!” Một giọng nói trẻ con nhưng nghiêm nghị phát ra từ cánh cửa của nhà kho dưới tầng hầm.
Lúc này đã là bảy giờ tối, Lư Tử Tín dựa lưng vào ánh đèn ngoài cửa, một bên tay phải quấn băng vì bị thương ở cổ tay, cậu bé vững vàng bước tới.
“Tử Tín?” Mạc Hân Hy và Lư Giai Y đều sửng sốt.
Lư Tử Tín liếc nhìn gò má hơi đỏ và sưng lên của Mạc Hân Hy, cậu bé tỏ vẻ vô tội và bước tới chỗ Lư Giai Y: “Cô à, cô đang làm gì vậy? Sao lại bắt cóc mẹ của Mạc Minh Húc?”
Lư Giai Y vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu: “Tử Tín, sao con lại ở đây?”
Lư Tử Tín hất tay cô ta ra, vẻ mặt cố chấp: “Cô à, cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của con?”
Lư Giai Y cười gượng: “Không phải, cô không bắt cóc mẹ của Mạc Minh Húc. Là do cô có chuyện muốn bàn bạc với cô ấy. Việc của người lớn, con không hiểu được đâu.
Nói xong, cô ta quay lại nói với Đao Mặt Theo: “Thẹo, mau chóng cho người đưa Tử Tín trở về nhà họ Lư!”
Lư Tử Tín lùi lại mấy bước, nhìn chằm chắm vào Lư Giai Y: “Cô à, cô nghĩ con là đứa trẻ lên ba sao? Làm gì có ai dùng dây trói người để bàn chuyện. Rõ ràng là cô đã bắt cóc mẹ của Minh Húc. Cô à, hành vi này là bất hợp pháp đấy”
Lư Giai Y không kiên nhắn với cậu bé nữa, cô †a nghiêm nghị khiển trách: “Tử Tín, con nói đúng.
Cô đang bắt cóc mẹ của Mạc Minh Húc. Cô làm như vậy đều là vì nhà họ Lư và tương lai của con.
Con đừng có mà không biết tốt xấu. Lập tức quay về nhà họ Lư với chú Thẹo ngay!”
Lư Tử Tín cười lạnh: “Cô à, cô làm thế này là vì mục đích gì? Muốn chia cắt bố mẹ của Minh Húc, sau đó sẽ gả cho bố của Minh Húc sao?”
Lư Giai Y thẹn quá thành giận: “Vậy thì sao?
Lư Tử Tín, con đừng quên, họ của con là họ Lư, là người nhà họ Lư. nếu như nhà họ Lư trở nên thịnh vượng, thì đối với con chỉ có lợi mà không có hại”
Nói xong, cô ta vội vàng ra lệnh cho Đao Mặt Thẹo: “Nhanh lên, lập tức đem cô ta nhốt vào kho lạnh, theo kế hoạch mà làm! Tương lai của nhà họ Lư nằm ở đây!”
Dựa vào thân thể gầy yếu của Mạc Hân Hy, nếu ở trong kho lạnh quá nửa giờ nhất định sẽ để lại di chứng. Đến lúc đó cho dù Long Anh Vũ có đến làm anh hùng cứu mỹ nhân thì cũng không thay đổi được hiện thực là cơ thể Mạc Hân Hy đã bị tổn hại rồi.
Hơn nữa, nếu Tử Tín đã tự mình đưa tới cửa, vậy thì lần này nhất định sẽ không để cậu bé quay lại bên cạnh Khúc Lăng Cường nữa.
Cô ta không tin, có Tử Tín trong tay lại tạo thêm áp lực cho Lục Khải Vũ, Khúc Lăng Cường lại không giao ra những bằng sáng chế đó.