Trường tiểu học số một Hà Thành là trường tiểu học trọng điểm của thành phố. Ngày đầu tiên năm nhất tựu trường người người nhiều vô cùng.
Bảy giờ, Mạc Hân Hy bưng tô hoành thánh nhỏ vừa mới nấu xong đứng trước cửa nhà đối diện.
Tô Cẩm vừa thấy cô, sắc mặt liền có chút mất tự nhiên: “Cậu chủ có dặn dò, không được nhận cơm của cô nữa!”
Mạc Hân Hy đồng tình nhìn Tô Cẩm: “Còn cô thì sao? Không có chuyện gì chứ!”
Chuyện hôm qua, sau khi cô trở về cũng nghe mẹ kể một chút, cảm thấy Tô Cấm sống cũng không dễ. Tuổi còn nhỏ đã gặp phải chuyện như vậy, không biết cô ấy có thể gánh vác nổi hay không.
Tô Cẩm cúi đầu, giọng nói có chút nhỏ: không có chuyện gì, vì mẹ tôi sẽ sống thật tốt”
Hiện tại cô có tư cách gì mà cười nhạo Mạc Hân Hy cơ chứ. Cho dù Lục Khải Vũ đã từng làm chuyện gì thì hiện tại ít nhất là người nhà họ Lục đều rất thích cô ta. Cô ta có chồng, có con, còn mình thì sao cơ chứt Mình cái gì cũng đều không có, thậm chí ngay cả bố ruột mình là ai cũng không biết Mạc Hân Hy không nói gì nữa, trực tiếp đi tới phòng ăn đặt hai chén hoành thánh ở trên bàn ăn.
“Sắp đến bảy giờ rồi, Long Bách và Long Thiên vẫn chưa dậy sao? Hôm nay là ngày đầu tiên tựu trường còn phải đi nhận giấy chia lớp nữa, còn phải đến lớp mới điểm danh! Tuyệt đối đừng đến trễ” Mạc Hân Hy nhìn cửa phòng Long Bách và Long Thiên vẫn luôn đóng chặt, trong lòng có chút lo âu.
“Ban nấy tôi vừa lên gọi bọn chúng rồi. Bọn chúng hắn đã dậy. Cô yên tâm, có tôi ở đây sẽ không để cho bọn chúng bị trễ!” Tô Cẩm rất có trách nhiệm nói.
“Được, nếu như vậy, lát nữa cô nhớ đưa hoành thánh cho hai đứa nhỏ ăn rồi hằng đi học, tôi đi trước!” Cô nhớ lại ngày hôm qua, biểu tình Long Thiên trong thang máy, sợ mình làm chuyện gì khiến cậu không ưa, mặc dù vẫn không từ bỏ nhưng vấn xoay người rời đi.
Tô Cẩm tiễn cô tới trước cửa. Vừa mới đóng cửa lại, quay người, liền thấy Long Thiên đeo ba lô lắng lặng đứng trước cửa phòng ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhíu lại, vẻ mặt phức tạp.
Tô Cấm khẩn trương giải thích: “Cái đó, là do cô ta tự tiện vào”
Long Thiên không nói gì, cũng không có trách cứ cô, trực tiếp gõ cửa phòng Long Bách: “Nhanh rời giường, hôm nay là ngày đầu tiên đi học, anh đã hẹn với Tử Tín. Đừng đến trễ”
Một lát sau, Long Bách mới ngá ngăn không tình nguyện mở cửa: Sau khi nói xong, cậu chợt hít mũi một cái: “Chị Tô Cấm, bữa sáng chị làm món gì vậy, thật là thơm nha!” Sau đó, liền vươn cái chân mập mạp nhỏ nhãn ra xông thẳng đến bàn ăn.
“Hoành thánh? Em thích ăn hoành thành nhất, chị Tô Cẩm, hoành thánh này là nhân gì vậy?”
“Cái này..” Tô Cẩm mặt đầy khó xử không biết trả lời như thế nào.
Long Thiên thay cô trả lời: “Em nếm thử một miếng chẳng phải sẽ biết sao!”
‘Sau đó, cậu thấy Long Bách đã không kịp đợi mà cầm cái muỗng lên, cau mày nhẹ giọng trách: “Long Bách, em còn chưa có đánh răng rửa mặt đâu đó! Đi, sau khi đánh răng rửa mặt rồi hẳng ăn tiếp”
Long Bách nhìn cậu một cái, nhanh chóng cầm lấy cái muốn múc một muỗng hoành thánh lớn bỏ vào miệng: “Ăn quá ngon!” Sau đó, cậu đắc ý làm mặt quỷ với Long Thiên, rồi nhanh chóng chạy vào trong nhà vệ sinh.
Long Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng lại có chút ngưỡng mộ em trai cậu, nếu như cậu cũng giống em trai làm một người không tim không phổi thì tốt biết mấy.
Cậu ngồi ở trước bàn ăn, nhìn cái chén hoành thánh nhỏ trước mặt đang tỏa hương thơm nghỉ ngút. Chén hoành thánh này rõ ràng so với hoành thánh đông lạnh mua trong siêu thị hoàn toàn không giống nhau. Hẳn là người đàn bà kia đã phải dậy từ sớm để gói nó.
Chẳng lẽ năm đó cô ta thật sự có nối khổ riêng mới không thể không vứt bỏ bọn họ sao?
Nghĩ tới đây Long Thiên lại ăn một miếng hoành thánh, từ từ nhai. Cậu nhớ lại những chuyện khi còn bé Long Bách và cậu bị người khác ức hiếp.
Sau đó, đột nhiên đẩy cái chén đầy hoành thánh trước mặt sang một bên: “Tô Cẩm, tôi không thích mùi vị của mấy cái hoành thánh này, cho tôi ly sữa bò với cái bánh mì”
Cho dù cô ta có nổi khổ, nhưng vứt bỏ con ruột của mình là bọn họ sai.
Long Bách nghe được giọng nói của anh, rất nhanh từ trong nhà vệ sinh chạy ra: “Anh, anh không ăn hoành thánh sao?”