Bà cụ Lục liếc nhìn Trương Tuyết Du: “Chúng †a đến tay không như vậy, có khi nào tụi nhỏ sẽ không vui không? Hay là chúng ta đi mua ít đồ ăn vặt đem theo?”
Trương Tuyết Du thở dài: “Mẹ, vốn dĩ con đã chuẩn bị đồ ăn vặt mà bọn nhỏ thích ăn, nhưng mà mới sáng nay Lục Khải Vũ đã điện thoại cảnh cáo con, nói rằng Vũ Tuệ đang giảm cân, Tư Nhã thì bị sâu răng, không cho con mua đồ ăn vặt đem tới, nếu không thì sẽ lấy lại chìa khóa!”
‘Sau khi bà cụ Lục nghe xong có chút bất lực: “Thì ra là như vậy à, thật sự là Vũ Tuệ hơi mập, Lục Khải Vũ nói rất đúng!”
Tô Cẩm tay đang xách đồ đứng bên cạnh bọn họ bỗng nhiên làm rơi túi đồ xuống đất, vừa vặn đụng trúng chân của Trương Tuyết Du.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!” Tô Cẩm tay chân luống cuống nhặt hoa quả rơi vãi trên mặt đất. Nhân cơ hội lén nhìn Trương Tuyết Du một cái, bà ta đã ngoài năm mươi tuổi nhưng bảo dưỡng thật tốt, trông như chỉ mới hơn bốn mươi. Quần áo trên người đều là hàng hiệu nổi tiếng, trang nhã, đứng đắn
Tô Cẩm lại nghĩ đến người mẹ cả đời cô đơn của mình, nỗi hận trong lòng càng dâng lên.
Rất nhanh, tháng máy đã lên đến tầng mười sáu.
Ba người cùng lúc bước ra.
Trương Tuyết Du có chút kinh ngạc: “Cô cũng ở tầng mười sáu à?”
Tô Cẩm kìm lại nước mắt nặn ra một nụ cười: úng vậy, tôi đang làm bảo mẫu ở nhà này!”Vừa nói Tô Cẩm vừa chỉ tay về phía phòng 1602.
Trương Tuyết Du gật gật đầu, không nói thêm gì, trực tiếp lấy chia khóa ra mở cửa phòng 1601.
Sau khi Khúc Lăng Cường chăm sóc cho Lư.
Tử Tín xong, liền lấy tóc của Long Bách và Lư Tử Tín đi làm xét nghiệm.
Khúc Lăng Cường cam đoan với Lư Tử Tín sẽ đến bệnh viện trung tâm thẩm định sớm nhất có thể.
Sau khi anh ta đi, trong lòng Lư Tử Tín cảm thấy hơi lo lắng.
Lư Tử Tín mở loa lên, nghe một khúc nhạc cổ điển, sau đó đọc truyện một lúc. Sau khi tâm tình bình tĩnh lại, cậu bé quyết định đi xuống lâu một để tìm Long Bách và Long Thiên chơi Không quan tâm kết quả cuối cùng như thế nào, Long Bách và Long Thiên đều là những người bạn tốt đầu tiên trên thế giới này mà Lư Tử Tín quen biết Nhẹ nhàng khóa cửa lại, mang theo điện thoại, cậu bé đi thang máy xuống lầu Chỉ là vừa mới xuống lầu, đi tới vườn hoa nhỏ ở giữa tòa nhà số một và tòa nhà số ba, cậu bé liền bị ai đó chặn lại.
“Tử Tín, con có nhớ bố không?” Lư Bạch Khởi ôm một con Transformer to lớn nhảy ra từ bên cạnh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lư Tử Tín lộ ra vẻ sợ hãi, cậu bé vô thức lùi lại phía sau vài bước rồi quay người bỏ chạy.
Lư Bạch Khởi chặn cậu bé lại nói: “Tử Tín, bố là bố của con, sao con lại chạy chứ!”
“Ông không phải bố tôi, ông không phải bố tôi!” Lư Tử Tín ra sức vùng vẫy.
Lư Bạch Khởi ôm chặt lấy cậu bé: “Tử Tín, bố biết là con trách bố. Con nghe bố giải thích, thời gian trước đây bố bận quá, với lại cậu của con không cho bố gặp con”
“Tử Tín, con là con trai của bố, chuyện này là sự thật không ai có thể thay đối được. Mấy ngày gần đây bố rất nhớ con”
Cảm xúc của Lư Bạch Khởi rất chân thành, cho đến bây giờ anh ta vẫn nghĩ răng Lư Tử Tín là con trai yêu dấu của anh ta.
Lư Tử Tín vùng vẫy hồi lâu, cũng không thoát khỏi sự kiềm chế của anh ta, đôi mắt nhỏ đảo qua đảo lại, cậu bé cau mày kêu lên một tiếng thảm thiết: “Ây da, cánh tay của tôi đau quá, ông đụng trúng cánh tay của tôi rồi.”
Lư Bạch Khởi bị dọa liền buông tay ra ngay: “Xin lỗi con, xin lỗi con, Tử Tín bố không cố ý đâu.”
Lư Tử Tín liền nhân cơ hội đẩy anh ta ra và chạy đến tòa nhà số một Lư Bạch Khởi vội vàng đuổi theo sau: “Tử Tín, con đừng chạy. Cẩn thận cánh tay của con.”
Long Bách ngồi ở lâu mười sáu, xem tỉ vi một hồi cảm thấy thật bưồn chán, liền lấy kính viễn vọng ra tùy tiện ngồi ở cửa sổ dài sát đất xem, thì vừa hay nhìn thấy cảnh Lư Tử Tín bị Lư Bạch Khởi đuổi bắt.
“Anh, anh!” Cậu ta vứt kính viễn vọng trong †ay, tiếp nhận thông tin.
“Sao vậy?” Long Thiên nghe thấy giọng nói căng thẳng của Long Bách, liên nhanh chóng bước ra khỏi phòng”
“Anh nhìn kìa.” Long Bách kéo Long Thiên ra cửa sổ và chỉ xuống tầng dưới.
Ánh mắt Long Thiên liền trở nên nghiêm nghị hơn: “Đi”