Lư Tử Tín đi đến bên cạnh an ủi cậu: “Các em ý là con gái, chúng ta không chấp nhặt với các em ấy! Thật ra em Vũ Tuệ bình thường cũng rất đáng yêu đó”
“Đáng yêu? Tử Tín, cậu có phải ở nước ngoài quá lâu rồi nên không biết hai chữ”đáng yêu” có nghĩa là gì rồi phải không? Dáng vẻ đó của em ấy rõ ràng là kiêu ngạo ương ngạnh, cố tình gây sự mà thôi!”
Long Thiên vỗ vỗ bả vai cậu, lời nói thấm thía: “Cái này em biết rồi chứ! Phải cách xa đám con gái đấy ra. Không phải tất cả mọi người đều nói lý giống anh trai em là anh đâu”
Long Bách liếc nhìn anh trai một cái, gật đầu một cái thật mạnh, sau đó lại lắc đầu, vô tình mà phun ra một câu: “Anh, anh có lúc nói cũng rất vô vị.”
Long Thiên còn chưa nói gì, Khúc Lăng Cường đã mang theo hai túi rau dưa thịt thà lớn trở về từ siêu thị “Tử Tín, chúng ta về nhà thôi” Từ phía xa, anh đã nhìn thấy ba tên nhóc đang thảo luận với nhau, khí thế ngút trời Xem ra cậu hai với cậu ba của tập đoàn Long Uy quả thật giống với lời Hoàng Tuấn Phong nói, thật ra tận đáy lòng vô cùng lương thiện.
Lư Tử Tín nhìn thấy anh nhanh như vậy mà cậu đã về rồi ạ Sau đó cậu bé quay đầu mời hai người bạn mới: “Hai cậu hôm nay đến nhà tớ ăn cơm tối nhé.
Nhà chúng tớ ở tòa nhà số 3, phòng số một nghìn năm trăm linh mí Long Bách đã nhìn thấy Khúc Lăng Cường mua sườn, đùi gà, còn có sữa bò, bánh ngọt các loại món ngon, đang muốn gật đầu đồng ý lại bị Long Thiên cướp lời trước: “Không cần đâu, bảo mẫu nhà bọn tớ chắc cũng đã nấu xong cơm rồi Bọn tớ về đây”
Nói xong, cậu ta không đợi Long Bách nói chuyện liền kéo cậu trở về nhà.
Lư Tử Tín ở phía sau bọn họ có chút không ‘Các cậu ở toà nhà nào vậy, có thời gian tớ đến tìm các cậu chơi”
“Tòa nhà số một phòng số một nghìn sáu trăm linh hai, bất cứ lúc nào cũng chào đón.”
Long Bách lần này cuối cùng cũng có thể cướp được được quyền nói chuyện ở trước mặt anh trai Trên đường trở về, Long Bách có chút không vui: “Anh, em nhìn thấy cậu của Lư Tử Tín mua rất nhiều đồ ăn ngon, tại sao chúng ta không đến nhà bọn họ ăn cơm, nếm thử tay nghề cậu của cậu ấy Long Thiên cạn lời trừng mắt lên nhìn cậu bé: “Sao em lại không có tiền đồ vậy chứ, chỉ có biết đến ăn thôi!”
“Ăn uống là bản năng sinh tồn của con người mà!” Long Bách bĩu cái miệng nhỏ nhắn lầu bầu.
Long Thiên lắc đầu, xem như thua cậu: “Khúc Lăng Cường chính là đàn ông đó, nhỡ đâu cơm của chú ấy nấu không ngon thì biết phải làm sao hả?”
Long Bách bừng tỉnh hiểu ra, giơ ngón tay cái lên với anh trai: “Đúng nhỉ, anh, vẫn là anh nghĩ chu đáo.”
Nói xong, hai người đã đi đến trước cửa thang máy, nhìn thấy thang máy sắp đóng lại, Long Bách kéo theo Long Thiên chạy nhanh qua: “Đợi một chút, đợi một chút!”
Vội vội vàng vàng xông vào trong thang máy, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy ba em gái Vũ Tuệ, Mộc Lam và Tư Nhã ‘Vũ Tuệ trừng cậu một cái, quay đầu đi không nhìn cậu nữa.
Mộc Lam lễ phép hỏi: “Hai anh lên tầng nào?”
Long Thiên nhìn qua phím bấm trên thang máy, ở trên đó đối phương đã ấn tầng mười sáu rồi, trong lòng có chút kinh ngạc.
“Tầng mười sáu” Cậu ta trả lời tỉnh bơ.
Như vậy xem ra sống ở đối diện bọn họ thật sự là gia đình của Mạc Hân Hy với Lục Khải Vũ rồi.
Cậu ta trước đây đã tìm người điều tra Bạch Vĩ Hạo, phát hiện thân phận của anh ta là tổng giám đốc của công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú.
Trong đầu cậu ta đã từng lóe lên một ý nghĩ, Mạc Minh Húc cũng chuẩn bị lên lớp một rồi, sống ở đối diện nhà mình sẽ không phải gia đình Mạc Hân Hy chứ?
Có điều rất nhanh cậu ta đã phủ định quan điểm này, từ lần trước sau khi bọn họ bắt cóc Mạc Hân Hy, không thừa nhận thân phận của cô, Lục Khải Vũ bên kia vẫn luôn không có động thái gì.
Cậu ta còn tưởng răng Lục Khải Vũ cùng với Mạc Hân Hy đã từ bỏ cậu ta với Long Bách, trong lòng còn đã từng có chút mất mát!
Không ngờ rằng bọn họ vậy mà cùng với anh cả bắt tay với nhau nghĩ ra được biện pháp làm hàng xóm này, đến lôi kéo làm quen với bọn cậu.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Long Thiên có những cảm giác phức tạp hỗn độn, có vui sướng, có mong chờ, còn có một chút oán hận vẫn còn sót lại.
Long Bách thì không giống vậy, cậu ta cái gì cũng không biết, nhìn thấy đối phương cũng đi lên tầng mười sáu, tức khắc trừng lớn mắt: “Các em, các em cũng ở tầng mười sáu á?”
Vũ Tuệ không vui liếc nhìn cậu một cái: “Làm sao, các anh cũng được cho phép sống ở tầng mười sáu, bọn em cũng sống ở tầng mười sáu đấy, thì làm sao? Cần anh quan tâm sao?”
Long Bách bị dạy dõ, lần này không đối nghịch nữa với cô bé nữa, mà quay đầu đi nhìn về bên cạnh: “Người con trai tốt không cãi nhau với con gái!”