Cuối tháng tám, chỉ còn ba ngày là đến ngày tựu trường, Lư Tử Tín xuất việt Khúc Lăng Cường đưa cậu bé vào ở lầu một khu chung cư cao cấp Ánh Trảng, “Tử Tín, chỗ này hơi nhỏ, cậu không có cách làm phòng thí nghiệm cho cháu, trước tiên cháu cứ chịu khó một thời gian, cậu sẽ nghĩ cách xây.
một phòng thí nghiệm ở ngoại ô cho cháu”“
,° Lăng Cường đưa Lư Tử Tín tới phòng ngửnno, thiết bị lắp đặt bên trong đều dựa theo thiết kế yêu thích của Lư Tử Tín.
Cánh tay Lư Tử Tín vẫn còn bó thạch cao, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn lạnh nhạt ưu sầu rốt cuộc hiện lên một nụ cười có nét trẻ con: “Cậu, về sau cháu thật sự không cần về nhà họ Lư, chỉ cần ở cùng cậu sao?”
Khúc Lăng Cường đi tới, vẻ mặt kiên định: “Đúng vậy, Tử Tín, về sau cháu sẽ mãi mãi ở cùng cậu, không cần trở về nhà họ Lư. Cháu vui chứ?”
Lư Tử Tín gật đầu lia lịa: “Vui, cháu rất vui Cậu, cậu không cần xây phòng thí nghiệm cho cháu đâu, cháu muốn học tiểu học trước, kết giao vài người bạn, cháu còn muốn học vẽ một chút, học chơi piano nữa”
Nói đến đây, Lư Tử Tín có chút ngượng ngùng cúi đầu: “Cậu, tuy cháu thích nghiên cứu y dược, nhưng cháu muốn đến khi lớn một chút mới làm chuyện đó, còn đâu cháu muốn giống các bạn nhỏ khác, bắt đầu đi học bình thường, có được không?”
Khúc Lăng Cường giờ mới hiếu được vì sao.
Tử Tín tuổi còn nhỏ, nhưng khuôn mặt suốt ngày u buồn, tính cách trẻ thơ đã bị Lư Bạch Khởi gột rửa không còn sót lại chút nào rồi.
Anh ta đau lòng ôm Lư Tử Tín vào lòng: “Được, cháu muốn làm gì cậu đều ủng hộ. Tâng dưới, trong khu phố có sân bóng rổ, đợi đến khi tay cháu khỏi rồi, cậu dạy cháu chơi bóng rổ, được chứ? Cháu đấy, gầy quá rồi!”
Lư Tử Tín ngạc nhiên gật đầu: “Thật ạ, cậu giữ lời nhé?”
“Đương nhiên, chắc chắn rồi, nhưng hiện tại cháu ở nhà nghỉ ngơi đi đã, cậu xuống tầng mua ít đồ ăn, để cháu bồi bổ thân thể cho tốt, phải ăn cho mập ra, khỏe mạnh mới có sức lực đến trường chứ?”
Lư Tử Tín đứng lên: “Cậu, cháu muốn đi với cậu! Cháu chưa đi siêu thị bao giờ cải”
“Được, vậy chúng ta cùng đi”
Thế nên, Khúc Lăng Cường kéo cánh tay nhỏ bé không bị thương của Lư Tử Tín, hai người cùng nhau đi xuống siêu thị dưới tầng mua đồ ăn.
Lư Tử Tín như là một con hoàng yến bị vây trong tổ, tràn ngập tò mò với từng ngọn cây cọng cỏ trong khu phố.
“Cậu, họ giỏi thật” Cậu bé hưng phấn chỉ hai bé trai đang chơi ván trượt cách đó không xa, khen ngợi Khúc Lăng Cường nhìn thoáng qua: “Đợi cánh tay cháu khỏi rồi, cậu cũng mua cho cháu một cái”
“Cháu chắc chắn học không nổi đâu” Lư Tử Tín cúi đầu, cậu bé vẫn có chút tự ti với vấn đề vận động.
“Ai bảo, cậu tin cháu, cháu thông minh như vậy, nhất định vừa học là biết”
Khúc Lăng Cường vừa dứt lời, hai bé trai chơi ván trượt ở phía xa đã dừng trước mặt họ Bé trai mập mạp trong số hai cậu bé đi thẳng tới trước mặt Lư Tử Tín: “Cậu là Lư Tử Tín à?”
Lư Tử Tín theo bản năng né ra phía sau Khúc Lăng Cường: “Cậu là ai? Tớ không biết cậu.”
Bé trai thoải mái cười cười, trên má phải lộ ra một cái lúm đồng tiền: “Cậu quên là tháng trước ở lối đi bộ chúng ta từng gặp nhau một lần sau, là lúc xe hai nhà va chạm đấy. Dáng vẻ chúng ta vẫn vậy, tớ vẫn còn nhớ kỹ cậu mài Cậu chính là thiếu niên thiên tài mà! Sao trí nhớ còn không bằng tớ chứ?”
Nghe Long Bách nói một tràng dài xong, Lư Tử Tín bỗng nhiên nhớ ra, vẻ mặt ngượng ngùng: “Lúc trước tớ xảy ra chuyện, ngã bị thương ở đầu nên quên mất”