“Nhưng Long Uy luôn từ chối Thanh Y, họ sao có thể được?”
“Đó là bởi anh ta chưa làm phẫu thuật, không biết mình có thể sống tiếp không. Hiện tại, thân thể anh ta đã không còn đáng ngại, hơn nữa theo anh quan sát, anh ta có vẻ rất yêu Liễu Thanh Y, giờ mới chỉ nghe ông Sở nói, mai đi tìm Liễu Thanh Y là sẽ biết có chuyện gì.”
Nói xong, anh ngẩng đầu, thấy trên lối đi bộ cách đó không xa là Mai Huyền My và Phan Lệ Tư.
Hai người đó đứng ở chỗ có biển trạm xe buýt, có vẻ như đang tranh cãi.
Nhưng dòng xe phía sau rất dài, anh không thể đồ xe trái quy định nên chỉ có thể chậm rãi đi qua trước mặt hai người.
Lẽ nào người giật dây tối nay là Phan Lệ Tư?
Di động của anh ta trên tủ đầu giường rung lên.
Long Uy cẩn thận xuống giường, cầm di động lên, đi về phía buồng vệ sinh.
“Cậu chủ, đêm qua Long Mạnh bị người của Đại Lâm kéo đi. đầu dây bên bia, tiếng ông Sở có chút tự trách “Được, tôi biết rồi, tôi vốn dĩ cũng không thật sự muốn lấy mạng anh ta” Long Uy sợ đánh thức Liễu Thanh Y ngủ say bên ngoài, thấp giọng.
“Tiếp theo chúng †a nên làm gì ạ?” Ông Sở hỏi. Đại Lâm và Tam Lâm rõ ràng đã liên thủ lại rồi, cậu chủ thế đơn lực bạc, ông ấy có chút lo lắng.
“Làm việc của mình, yên lặng theo dõi!” Long Uy hiện tại lại rất bình tĩnh.
“Vâng”
Sau khi cúp điện thoại, Long Uy từ toilet đi ra, liếc mắt liền thấy Liêu Thanh Y đang chuẩn bị trèo lên cửa sổ.
Anh ta sợ đến thót tim, liền tóm lấy gáy áo cô, ôm lại cô từ phía sau.
“Thanh Y, em định làm gĩ?”
Liễu Thanh Y nghe thấy tiếng Long Uy bèn kinh ngạc quay đầu: “Long Uy? Anh..”
Ngay khi vừa nói, đã thấy Long Uy chỉ quấn một chiếc khăn tầm. Ánh mắt cô mê man lại vui mừng: “Người với em đêm qua là anh? Không phải ảo giác của em sao?”
Long Uy đặt cô lên giường, dở khóc dở cười giơ tay lên chọc chọc trán cô: “Em nghĩ sao?”
Liễu Thanh Y rũ mắt, giọng mang theo chút nức nở: “Em nghĩ là người khác, nên mới không muốn sống nữa”
Long Uy đau lòng ôm cô vào lòng: “Đồ ngốc, có anh ở đây, sao lại có chuyện như vậy được?”
Liễu Thanh Y vẫn không dám tin, ngẩng đầu: “Anh nói thật sao, đêm qua chắc chẵn là anh à?”
Long Uy cúi đầu áp vào bên tai cô, không đứng đản nói: “Hay chúng ta thử lại lần nữa?”
Mặt Liễu Thanh Y nháy mắt đỏ lên, ôm chặt hông Long Uy, vẻ mặt ngang ngạnh: “Em giờ đã là người của anh rồi, anh phải chịu trách nhiệm với em, không được đuổi em đi nữa!”
Long Uy nhéo nhéo mũi cô, vờ giận dữ: ‘Anh nhớ em có bạn trai chuẩn bị kết hôn mà, hôm qua còn anh anh em em, được lắm cơ mà!”
“Em cố ý chọc giận anh đấy” Liễu Thanh Y rất thật thà nói.
Long Uy hôn lên trán cô: “Thanh Y, ở bên anh sẽ rất nguy hiểm, hôm qua gã đàn ông bắt em đưa tới đây là Long Mạnh, con của chú ba của anh, còn có một nhà bác cả anh nữa, họ liên thủ với nhau để chuẩn bị đối phó tập đoàn Long Uy.