Lý Duy Lộc một tay túm lấy anh: “Tên kia, ban nãy anh đã đi đâu hả?”
Lục Khải Vũ cấp thiết, hỏi: “Hân Hy đâu?”
“Cái đó, anh đừng sốt ruột, em ấy không sao.
Chỉ là gặp được một người bạn học cũ, bị lôi đi hàn huyên lại chuyện xưa thôi!” Lý Duy Lộc giải thích.
“Bạn học cữ? Chuyện xưa?” Trong đầu Lục Khải Vũ hiện lên bóng dáng của Lưu Nhật Vũ Lý Duy Lộc nhìn anh một cái, giọng điệu có vài phần trách móc: “Anh vừa đi đâu vậy? Hân Hy va phải người phục vụ, suýt chút nữa thì ngã, quần áo cũng bị góc bàn mắc vào, váy bị cũng rách lung tung cả”
“Lúc tôi bước vào đã thấy Hân Hy bị một đám người vây quanh chỉ chỉ trỏ trỏ. Em ấy rất ngượng ngùng, vốn đĩ còn muốn chạy tới giúp em ấy.
Nhưng lại bị Long Anh Vũ giành lấy mất rồi”
“Long Anh Vũ? Ý anh là Hân Hy đã bị Long Anh Vũ đưa đi rồi?” Đứa cháu ngoại của nhà họ Mộ làm sao quen biết được Hân Hy? Chẳng lẽ, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu anh, Lưu Nhật Vũ chính là Long Anh Vũ!
Lý Duy Lộc vẫn đang suy đoán với vẻ khó hiểu: “Anh nói Hân Hy từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, làm sao có thể là bạn học với Long Anh Vũ được chứ! Thật kỳ lạ!”
Lục Khải Vũ nằm chặt lấy cổ tay anh: “Bọn họ đi đâu rồi? Mau nói cho tôi biết!”
Lý Duy Lộc trợn mắt nhìn anh, rút lại tay về, chỉ vào hai gian phòng riêng ở góc phía bắc tầng hai: “Quần áo của Hân Hy bị rách rồi. Long Anh Vũ đưa em ấy đi sửa lại quần áo”
Lục Khải Vũ ngay lập tức giống như một con sư tử giận dữ, đẩy Lý Duy Lộc ra, lao về phía hai gian phòng riêng.
Lý Duy Lộc sợ anh gây sự, vội vàng đuổi theo: “Anh đừng hấp tấp! Đó là cháu ngoại của nhà họ Mộ đấy, nghe nói rất được ông cụ nhà họ Mộ đó coi trọng.”
Lục Khải Vũ rảo bước đi qua đám người, đến trước cửa phòng riêng, điều chỉnh cảm xúc của mình một chút, giơ tay gõ cửa.
Chẳng mấy chốc, có người ra mở cửa.
“Anh đang tìm ai vậy?” Một người phụ nữ mặc váy xanh vô cùng cảnh giác hỏi Lục Khải Vũ chỉ phía sau lưng cô ta, Lưu Nhật Vũ đang ngồi lười biếng trên ghế sô pha, đeo một chiếc kính vàng, anh trực tiếp đẩy cửa bước vào.
“Anh là ai, sao lại mất lịch sự như vậy!” Người phụ nữ phía sau cố gắng ngăn anh lại, nhưng không thành công.
Lưu Nhật Vũ, không, phải nói là Long Anh Vũ ngẩng đầu lên liếc nhìn Lục Khải Vũ, sau đó vẫy tay ra hiệu cho cô ta lùi lại Người phụ nữ mới lui vào góc tường.
Lục Khải Vũ liếc nhìn toàn bộ căn phòng, đây cũng là một căn hộ, cửa bên trong đóng chặt, bên ngoài không nhìn thấy Mạc Hân Hy.
“Vợ tôi đâu?” Anh không chút khách sáo, hỏi thẳng.
Qua cặp kính vàng, Long Anh Vũ dửng dưng nhìn anh một cái, giơ tay ra hiệu cho anh ngồi xuống.
Lục Khải Vũ vẫn không chịu ngồi, hỏi lại lần nữa: “Vợ tôi ở đâu?”
Long Anh Vũ nhìn chăm chăm vào anh, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Tổng giám đốc Lục, ban nãy anh đã đi đâu vậy? Lúc Hân Hy cần anh bảo vệ nhất, anh đã ở đâu?”
“Đây là chuyện giữa vợ chồng chúng tôi, không liên quan gì đến người ngoài như anh”
“Tuy nhiên, một người ngoài như tôi đã bảo vệ Hân Hy lúc cô ấy cần giúp đỡ nhất!” Long Anh Vũ nhìn lên, trên mặt hiện lên vẻ đắc thẳng Đúng lúc này, cửa bên trong mở ra, Mạc Hân Hy cùng một người phụ nữ khác từ bên trong bước ra.
“Đàn anh, vừa rồi cám ơn anh rất nhiều!”
Nói xong, cô ngấng đầu lên liền nhìn thấy Lục Khải Vũ đang mặt mày xám xịt.