Thế nhưng, Lục Khải Vũ còn chưa kịp mượn cơ hội này để nói chuyện với Tứ Bảo, Triệu Hồng, bác sĩ Tôn và cả bà cụ Lục Vân Hương từ trong phòng đi ra.
Bác sĩ Tôn vừa đi vừa nói với Triệu Hồng “Năm nay chị mới 44 tuổi, đừng nản chí, nếu đã từng kiểm tra Tây Y, cũng đã làm phẫu thuât liên quan, cứ dựa vào đơn thuốc tôi kê mà uống, nói không chừng không bao lâu nữa sẽ xuất hiện kỳ tích”
Sắc mặt Triệu Hồng có chút ửng đỏ: “Tôi đã lớn tuổi, đã không ôm hy vọng từ lâu rồi, có một đứa con là Mộc Tháp là đủ rồi”
“Đứa nhỏ Mộc Tháp này rất có thiên phú, tôi đề nghị chị và chồng của chị bàn bạc một chút, tương lai của đứa nhỏ này nhất định sẽ vô cùng sáng lạn”
Triệu Hồng kinh ngạc: “Vâng, vâng, chờ bố nó về tôi sẽ lập tức nói với anh ấy, cảm ơn bác sĩ Tôn đã để mắt tới Mộc Tháp nhà chúng tôi.”
Lý Mộc Tháp nhìn thấy Triệu Hồng, lập tức vui sướng chạy tới: “Mẹ, mẹ khám bệnh xong rồi ạ?”
Cậu bé chạy tới, khiến mấy người ở đây sợ hãi, Lục Khải Vũ, Mạc Hân Hy trên cầu thang và cả Triệu Hồng dường như là trăm miệng một lời: “Mộc Tháp, cẩn thận, đừng chạy!”
Sau khi Triệu Hồng lo lắng ôm lấy Mộc Tháp, có chút nghỉ ngờ nhìn vợ chồng Lục Khải Vũ một chút.
Lục Khải Vũ có chút xấu hổ, giả vờ cúi đầu nhìn về phía con trai cả: “Minh Húc, con còn chưa nói cho bố biết, bài giảng hôm nay của thầy giáo thế nào? Có hiểu không?”
Mạc Hân Hy lại thoải mái hào phóng cười cười đón nhận ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Triệu Hồng: “Bác sĩ đã cố ý dặn dò cơ thể của Mộc Tháp không thể chạy, chúng tôi chỉ là lo lắng”
Thấy ánh mắt thản nhiên của cô, Triệu Hồng cảm thấy có chút không ổn: “Cảm ơn, cảm ơn mợ chủ và tổng giám đốc Lục đã quan tâm Mộc Tháp như vậy: Chỉ có ánh mắt bà cụ Lục Vân Hương đầy sâu sa nhìn Lục Khải Vũ mấy cái.
Sau khi tiên bác sĩ Tôn, Triệu Hồng dẫn Mộc Tháp đi lên tầng thượng. Căn bếp nhỏ trên tăng thượng đã cải tạo xong, bây giờ cả nhà bọn họ ăn cơm ở trên lầu.
Bữa tối còn chưa chuẩn bị xong, Lục Khải Vũ đang chuẩn bị lên lầu với vợ con, lại bị bà cụ Lục Vân Hương gọi lại.
“Khải Vũ, cháu vào phòng bà một chút” Bà cụ Lục Vân Hương nhìn thoáng qua thím Vân và mẹ Lục đang ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa tối, âm thanh rất nhẹ, tựa hồ không muốn cho bà ta biết.
Lục Khải Vũ đi tới đỡ lấy và cụ: “Bà nội, làm sao vậy? Có mâu thuần với mẹ cháu sao?”
Bà cụ Lục Vân Hương trừng mắt nhìn anh một cái, vỗ nhẹ vào người anh một chút: “Cháu nghĩ cái gì vậy!”
Nói xong, hai người đi vào trong phòng bà cụ Lục.
“Cháu ngồi xuống đol” Vừa mới vào phòng, bà cụ Lục Vân Hương đã nghiêm túc chỉ chỉ vào chiếc ghế trước mặt.
Lục Khải Vũ không hiểu, nghe lời ngồi xuống: “Bà nội, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Rốt cuộc Lý Mộc Tháp là như thế nào?” Bà cụ Lục Vân Hương nhìn thẳng vào đôi mắt anh hỏi Ánh mắt Lục Khải Vũ né tránh một chút, cúi đầu: “Không có gì, chỉ là Khải Dã kết hôm với Cửu Nhạ, nói như thế nào thì cả nhà Triệu Hồng cũng coi như là người thân của chúng ta, Minh Húc lại là bạn tốt của cậu bé, chúng con quan tâm tới nó nhiều hơn một chút cũng là việc nên làm.”
“Có cái đầu cháu! Cháu cho rằng những lời nói dối đó lửa được mẹ cháu, cũng có thể đã lừa gạt được bà sao? Vợ chồng Triệu Hồng không phải bố mẹ ruột của Lý Mộc Tháp” Bà cụ Lục Vân Hương tựa như có chút tức giận.
“Bà nội, làm sao mà bà biết chuyện này?” Lục Khải Vũ rất kinh ngạc. Quả nhiên gừng càng già càng cay mài Vẫn luôn phòng bị mẹ, lại không ngờ bà nội đã sớm nhìn ra manh mối rồi “Bà đã sống mấy thập niên rồi, chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra chị ta chưa từng sinh con. Lúc trước, chỉ nghỉ ngờ mà thôi, thế nhưng, vừa rồi khi bác sĩ Tôn bắt mạch cho chị ta, trong lúc vô ý bà nói, y thuật của bác sĩ Tôn cao siêu, đã từng chữa khỏi cho một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi không thể mang thai. Vậy mà hai mắt chị ta tỏa ánh sáng, nói một mình Lý Mộc Tháp quá cô đơn, cũng muốn sinh thêm một đứa nữa”
Lục Khải Vũ cau mày: “Chị ấy muốn sinh thêm một đứa nữa?”