“Nó…nó, cậu… cậu… cậu cũng dám đi trêu chọc chị gái của Long Uy?”
Bạch Vĩ Hạo vượt qua sức tưởng tượng của người thường, khiến Lục Khải Vũ không biết nói gì.
“6 năm trước chị gái Long Uy xảy ra tai nạn xe cộ đã qua đời rồi. Long Thiên và Long Bách cũng sắp bảy tuổi, Bạch Vĩ Hạo, trong đầu của cậu là thứ gì vậy! Sao lại cho rằng chúng nó là con của tôi và chị gái Long Uy?”
“Vậy, nhưng, cậu..” Bạch Vĩ Hạo không biết nên dùng từ ngữ gì để biểu đạt tâm trạng của mình trong lúc này.
Lục Khải Vũ bình tĩnh nhàn nhã uống một ngụm trà: “Long Bách và Long Thiên thật sự là con của tôi”
“Gì? Hai đứa nó đều là con của cậu?” Bạch Vĩ Hạo không thể ngồi yên được, trực tiếp bị dọa từ trên ghế trượt xuống.
“Vậy Hân Hy có biết không?” Sau khi ngồi dậy, anh ta sốt ruột hỏi.
Lục Khải Vũ cố ý trêu chọc anh ta, gật gật đầu: “Đương nhiên là biết rồi, chính Hân Hy đi làm xét nghiệm ADN với tôi.”
“Vậy, vậy cô ấy không tức giận chứ?” Bạch Vĩ Hạo cảm thấy kỳ quái, với sự hiểu biết của anh ta, Mạc Hân Hy cũng không phải là người có thể nuốt được cơn giận này.
Nhìn khuôn mặt mê mang của Bạch Vĩ Hạo cộng thêm vẻ khiếp sợ, Lục Khải Vũ quyết định không trêu anh ta nữa: “Vì sao cô ấy phải tức giận, Long Thiên và Long Bách chính là con cô ấy sinh ra”
“Cái gì?” Bạch Vĩ Hạo lại lần nữa từ trên ghế tuột xuống.
Sau khi ngồi thẳng lại một lần nữa, anh ta bám lấy bàn ăn: “Không phải cậu nói lúc trước vợ cậu sinh ra bốn đứa con sao? Hai đứa này là thế nào?”
Lục Khải Vũ nhìn bàn tay anh ta nắm chặt lấy bàn ăn một chút, không tiếp tục giấu diếm anh ta: “Lúc trước Hân Hy sinh ra chín đứa con, tuy nhiên bị Lư Giai Y ép nhảy xuống sông, sau đó lại bị người nhà Diệp Lan Chỉ giam lỏng, chín đứa bé cũng bị bọn họ bán cho bọn dì Mai buôn người.
Đến bây giờ vẫn còn chưa rõ tung tích”
“Trong lòng hai đứa Long Thiên và Long Bách vẫn luôn hận chúng tôi, nghĩ năm đó chúng tôi cố ý vứt bỏ chúng nó. Cho nên tôi mới có thể hợp tác với Long Uy, dùng loại biện pháp này để kéo lại khoảng cách giữa chúng tôi. Để hai đứa nó thử đón nhận chúng t Lần này, bởi vì hai tay Bạch Vĩ Hạo đã bám chặt vào bàn ăn nên mới không từ trên ghế trượt xuống một lần nữa. Anh ta kinh ngạc há to miệng, hơn nửa ngày sau mới tiêu hóa hết những lời Lục Khải Vũ nói Cuối cùng, anh ta giơ ngón tay cái lên: “Ông bạn cũ, một thai chín đứa, bội phục, bội phục”
Lục Khải Vũ trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Nhớ phải giữ kín, vẫn chưa tìm được hết bọn nhỏ, tôi sợ có người bụng dạ khó lường”
Bạch Vĩ Hạo gật gật đầu: “Tôi hiểu rồi, tôi hiểu.”
“Nếu vậy thì, tôi đi về trước” Lục Khải Vũ đứng lên, tạm biệt anh ta.
Tuy nhiên hai người không ai phát hiện ra, Phan Lệ Tư mấy ngày hôm trước vừa bị Lục Khải Vũ sa thải, bởi vì không tìm được công việc, tạm thời tới nhà hàng làm nhân viên phục vụ. Vừa mới đứng dọn đồ ăn trên bàn ở bên cạnh, đã nghe rõ rành mạch cuộc trò chuyện của bọn họ.
Nhìn thấy hai người rời đi, Phan Lệ Tư lập tức chạy đến toilet gọi một cuộc điện thoại cho Đào Lệ Mẫn.
Bên kia điện thoại, Đào Lệ Mẫn vừa mới giúp đỡ Diệp Lan Chỉ xử lý xong chuyện nhà ở.
Ngày đó Diệp Lan Chỉ gọi cô ta vào trại tạm giam, đưa ra điều kiện, nhờ cô ta hỗ trợ bán căn nhà ở Hà Thành kia đi, mua cho cô ta một căn nhà nhỏ ở vùng ngoại thành. Tiền còn thừa gửi ở ngân hàng tính lãi định kỳ, chờ đến khi cô ta ra tù, không đến mức không có đường đi ở Hà Thành.
Diệp Lan Chỉ có thể tính lâu dài như vậy, khiến Đào Lệ Mãn rất kinh ngạc, sau đó, cô ta biết được chuyện năm đó Mạc Hân Hy mang thai chín đứa con từ trong miệng cô ta.
Bởi vậy khi nhận được điện thoại của Phan Lệ Tư, cũng không kinh ngạc lắm, chỉ có chút cảm khái, Mạc Hân Hy lại có thể sinh nhiều như vậy.
Một thai chín con, cái bụng chắc chắn sẽ bị căng đến nối đầy vết rạn, vậy mà Lục Khải Vũ còn thương cô, yêu cô như vậy, điều này làm cho Đào.
Lệ Mãn vẫn luôn giữ mình thanh cao rất tức giận.
Cô ta bắt đầu lén lút phái người đi điều tra về chuyện chín đứa bé kia Cô ta cũng không tin, cô ta không thắng được Mạc Hân Hy. Sớm muộn gì Lục Khải Vũ cũng là người của Đào Lệ Mẫn cô ta.