9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 470: Gặm cái móng heo cũng †ỏ ra cao quý



Hoàng Tuấn Phong ngẩng đầu nhìn lại tên của khu chung, sau đó nhìn vào hộp cơm đối phương đang cầm trong tay.

“Người anh em, cậu ở nơi này sao?”

Khúc Lăng Cường gật gật đầu: “Vừa mới nấu cơm xong, đang chuẩn bị đi đưa cơm cho Tử Tín nhưng lại phát hiện mình quên đem thìa. Lúc quay lại lấy thìa thì không ngờ được gặp cậu. Cậu tới đây làm gì vậy?”

Hoàng Tuấn Phong đẩy Khúc Lăng Cường một cái: “Cậu cũng khá nhỉ, hai năm nay làm việc cho tập đoàn nhà họ Lục cũng kiếm được không ít tiền, mua được phòng ở cái khu này luôn?”

Khúc Lăng Cường thở dài: “Tôi chỉ là nhân viên, có chút quan hệ nên mới có thể mua với giá nội bộ, Có hai phòng nhưng chỉ sáu mươi mét vuông, đây là chuẩn bị cho Tử Tín sắp đi học”

Lúc này Hoàng Tuấn Phong mới nhớ đến lời của ông chủ: “Tôi nghe nói cậu đã dành được quyền nuôi dưỡng Tử Tín, có thật không?”

“Vừa mới dành được, hiện tại cần làm thủ tục để đưa vào hộ khẩu, mấy ngày nay Tử Tín đã bình phục rất nhanh. Bác sĩ nói chỉ cần qua mười ngày nữa là có thể xuất viện, khai giảng chỉ cần báo với mấy thầy cô là được, chỉ cần chú ý một chút, đi học cũng không có vấn đề gì”

Nói đến đây, Khúc Lăng Cường lại hỏi: “Cậu đó, hỏi nhiều như vậy nhưng lại không nói cho tôi biết cậu đến đây làm gì”

Hoàng Tuấn Phong thở dài: “Hai tên nhóc con kia sắp khai giảng đi học rồi, đã chuyển đến đây rồi nhưng không biết tại sao lại gọi tôi tới!”

Nói xong, điện thoại Hoàng Tuấn Phong reo lên, anh ta đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Khúc Lăng Cường, bên trên hiện lên chữ “cuộc gọi của cậu ba”.

Khúc Lăng Cường vẻ mặt đồng tình, vỗ vỗ lên vai của cậu ta: “Aizz, người anh em, tôi hiểu mà, cậu mau đi đi!”

Hai người nói lời tạm biệt, Hoàng Tuấn Phong vội vã chạy đến nơi ở của Lâm Thiên và Lâm Bách, nhìn thấy một bàn đầy thức ăn ngon, còn có cô bảo mẫu vừa nhanh nhẹn lại gọn gàng đang đứng ở một bên, cả người anh ta như chết lặng.

“Đây, đây là..”

Long Bách kéo anh ta đến bên cạnh bàn ăn: “Hôm nay là bữa cơm đầu tiên mà Tô Cẩm nấu, anh nếm thử đi, nếu như ăn thấy dở thì hãy đem người rời đi luôn đi”

“Tô Cẩm là ai?” Chuyện tìm bảo mẫu thì Hoàng Tuấn Phong nhờ cấp dưới tìm giùm, anh ta chỉ nhìn thoáng qua thôi, cảm thấy gọn gàng, trẻ tuổi, phù hợp với yêu cầu của hai tên quỷ nhỏ này.

là được, về phần tên gọi thì anh ta không hỏi Long Thiên nhìn anh ta một cái, trong giọng nói bình lặng lộ ra chút bất mãn: “Anh đừng nói là ngay cả tên của bảo mẫu cũng không biết đấy”

Bây giờ Hoàng Tuẩn Phong mới nhận ra Tô Cẩm là tên của bảo mẫu, anh ta nhanh chóng chữa cháy sờ sờ đầu: ‘À, thật có lỗi, hai ngày nay bận quá nên anh cũng quên mất!

Long Thiên gắp một chút rau xanh, ăn một miếng, cái đầu nhỏ gật gù, dường như rất hài lòng với tay nghề của Tô Cẩm.

“Em vừa mới xem tin tức, tập đoàn nhà họ Lư dám đoạt mảnh đất ở vùng ngoại ô phía Tây kia, bây giờ chắc anh trai đang rất tức giận!” Nuốt xuống rau xanh, húp một hớp cháo nhìn Hoàng Tuấn Phong, Hoàng Tuấn Phong có chút lưỡng lự, không biết có nên nói cho hai đứa nhóc chuyện của Tử Tín hay không.

“Sao vậy? Phó chủ tịch Hoàng đây là đang không tin tưởng hai anh em chúng em sao?” Long Thiên cau mày, mắt nhỏ lại ngước lên nhìn.

Không biết vì sao, nhìn thấy ánh mắt của Long Thiên, Hoàng Tuấn Phong đột nhiên có chút run rẩy, anh ta nhìn thoáng qua Tô Cấm: “Cô xuống lầu mua một chút hoa quả về đây”

Sau khi Tô Cẩm rời đi, anh ta mới nói ra dự định của Long Uy cho hai đứa nhóc kia “Anh nói Tử Tín là tâm điểm của vấn đề sao?”

Lúc nói chuyện, nhìn thấy em trai miệng đầy đầu mỡ đang gặm móng heo, có chút ghét bỏ ném qua một tờ giấy.

“Đúng, anh mới gặp cậu của Tử Tín ở dưới lâu, anh ấy là bạn lúc nhỏ của anh, cũng ở trong khu chung cư này. Chẳng qua cậu bé đang bị thương, vẫn còn năm trong bệnh viện, đến lúc khai giảng e răng cánh tay cũng chưa hoàn toàn khỏi hẳn, đến lúc đó nhờ hai đứa giúp đỡ quan tâm nó một chút”

Long Bách mặc dù đang ăn đồ ăn, nhưng cũng nghe được đại khái, dùng cái tay nhỏ bóng loáng dầu mố võ võ lồng ngực: “Dễ như ăn cháo, cứ giao cho em.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Thiên nhí lại, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, chỉ vào quần áo của em trai nhẹ giọng la rây: “Long Bách, lúc ăn cơm em có thể chú ý đến hình tượng và vệ sinh được không, em xem áo quần của em đii”

Long Bách cúi đầu nhìn thoáng dầu mỡ trước ngực, chẳng hề để ý nói: “Đây có là gì đâu, chờ tí nữa ăn cơm xong, tắm rửa, thay một bộ quần áo.

khác là được rồi, ăn cơm mới quan trọng hơn”“

Sau khi nói xong, cũng không quên mia mai “Anh cho rằng ai cũng giống như anh, gặm cái móng heo thôi cũng phải làm ra bộ dáng ưu nhã cao quý mới chịu, thật khiến người ta khó chịu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv